THƠ ANDRÉ VELTER và JEAN-PIERRE ORBAN

HOÀNG HƯNG chuyển tiếng Việt

ảnhNgày Thơ Việt Nam lần thứ 14 mở đầu bằng buổi toạ đàm thơ quốc tế chủ đề « Thơ ca trên đường đời » diễn ra ngày 21/2/2016 tại l‘Espace (Trung tâm Văn hoá Pháp) Hà Nội với ba nhà thơ André Velter (Pháp), Jean-Pierre Orban (Bỉ) và Nguyễn Quang Thiều, người dẫn chương trình là nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên. Mở đầu là chương trình đọc thơ, trong đó có 4 bài thơ tiếng Pháp của hai nhà thơ nói trên do nhà thơ Hoàng Hưng chuyển tiếng Việt. Văn Việt xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc 4 bài thơ song ngữ.

THƠ ANDRÉ VELTER

DU TỬ CẢ HỒN LẪN XÁC

Xa mất hút anh đi trên những giấc mơ mình.

Sóng tiếp sóng xô, cái chết hằng ngày phủ bụi lên hơi thở ngắn,

cái chết dẫn dắt anh theo ý nghĩ khăng khăng

như thể chẳng có gì tồn tại trên đời, và anh là tất cả.

Trạng thái thoát thân thường trực, đó là điều

tự nhiên trong tưởng tượng của chúng ta,

điều tạo nên viên kim cương ánh sáng thuần khiết

mang hình dạng cõi bên kia thuộc vầng dương chói loá

ở nơi ấy tương lai thoát biến cùng lúc với thời gian

Điều nằm sâu trong tâm tưởng của anh

không ngừng phi lên trên bề mặt, đó là chuyện

lấy hơi và làm điệu bộ,

chuyện vui vẻ bước đi khập khiễng

bên mép những dấu vết say cuồng, cuối cùng là mất gốc quê hương.

Ý nghĩ ấy đào sâu mãi trong anh, trong lúc

anh muốn mình đã được phung phí, rải rắc khắp nơi,

rồi khôi phục trong tro tàn của vị phúc tinh.

Từ nay anh hạ trại trong hoàng hôn rộng lớn,

không ai phạm tới được, giữa than hồng và lửa,

bằng ảo thuật giản dị anh trở về những cuộc khởi hành

vốn không còn hy vọng có mặt anh,

trở về nhờ ân sủng của tính hoang sơ bình thản.

Nhìn gần hơn nữa,

đó là điều đã thay đổi theo những chuyến viễn du tạm bợ

ta thấy lại mình xa cách gấp hai lần

các quốc gia, xứ sở, các phong cảnh thân quen,

vì ta không mái nhà thân quyến.

Phía trước anh, hơi nước phả ra từ đôi môi

biến mất ngay với bản năng mới

trốn biệt những gương soi, kính cửa,

và bảo anh chiếm lại trong một năm,

một tháng, một tuần hay một giờ

cái vương quốc mà anh vừa là

người đo đạc và kẻ đào vong, nhà tiên tri vô tư lự,

vị quân vương tan nát cõi lòng.

NOMADE DE CORPS ET D’ESPRIT

À perte de vue tu marches sur tes rêves.

Vague après vague la poussière

couvre le souffle court d’une mort journalière,

celle qui te mène par le bout d’une idée fixe

comme si de rien n’était, et que tu étais tout.

L’état d’évasion permanente, voilà

qui est naturel à notre imaginaire,

voilà qui crée ce diamant de pure lumière

en forme d’au delà tonique et solaire

où l’avenir s’évade en même temps que le temps.

Le fond de ta pensée ne cesse

d’aller l’amble en surface, histoire

de prendre l’air et une drôle d’allure,

histoire de boiter joyeusement

au bord de traces folles, ivres, enfin déracinées.

C’est en toi que ça creuse, alors

que tu te veux déjà dilapidé, dispersé,

restitué à la cendre exacte de ta bonne étoile.

Tu bivouaques désormais dans un grand crépuscule,

hors d’atteinte entre braises et feux, revenant

par magie simple à des départs extrêmes

qui ne t’espéraient plus,

revenant par la grâce d’une sauvagerie calme.

À y regarder de plus près,

c’est ce qui a changé au gré des traversées précaires

où l’on se retrouve à distance redoublée

des nations, des pays, des paysages familiers,

puisque l’on n’est d’aucune famille.

Devant toi, la buée qui sort de tes lèvres

disparaît à l’instant, avec ce nouvel instinct

qui fuit les miroirs, les vitres,

et te dit de reconquérir pour un an,

un mois, une semaine ou une heure

le royaume dont tu es à la fois

le géomètre et le déserteur, l’oracle insouciant,

le monarque au cœur brisé.

CŨNG NHƯ VÀNG

Viết cho Sophie

Giờ đi ngày đi theo nhịp điệu gì

Và nhịp tuần nhịp năm nhịp tháng

Nhịp thời gian tiếp diễn trầm trầm ?

Trong khúc độc cầm chỉ hai người hiểu

Máu và hơi thở hoà nhau

Cũng dài lâu như dục vọng âm vang sắc nhọn

Con đường không ngừng đi

Bên lề dòng xe cộ

Như bên lề bước chân nhịp nhàng của thông điệp tương lai

Đích đến chẳng bao giờ không còn là ảo ảnh

Không còn phải tuân theo định lý

Hết bão giông hết cả giang hồ.

Chẳng hề liên quan một ý tưởng định hình hay một nỗi ám ảnh,

Chúng ta chuyển từ nền âm này qua nền âm khác,

Từ im lặng này qua im lặng khác mà không kìm giữ tiếng kêu.

Có những cuộc tấn công bất chợt của tâm hồn

Bổ phăng cánh cửa

Đứng đấy làm định mệnh.

Thoát ra ngoạn mục!

Chân trời cuốn hết dòng người chen vai –

Vô tận quá gần và êm dịu.

Tất cả không gian thoát biến khi cất cánh bay lên

Với bí mật phì nhiêu của trời và đất,

Phép lạ trong tầm tay.

Chúng ta đã vượt qua mũi đất còn hơn là hy vọng,

Thoát ra giữa hoang mạc của các hoang mạc,

Vượt qua giao điểm mọi con đường.

Đường đi muốn như tia chớp thẳng băng,

Thuần một mùa trong hành trang ánh sáng

Chỉ mất đi màu đỏ màu đen.

Đó là những màu nồng nhiệt hát ca

Ở tần số cao

Ca ngợi những đêm bao la hiến mình cho nắng.

Giờ giờ, ngày ngày, tuần tuần, năm năm, tháng tháng

Tặng cho ta một cõi bên kia

Giống như một cơ may thêm nữa,

Lửa hồng bí nhiệm giải thoát những làn môi

Và ra đi phóng túng ngợi ca tình ái

Cũng như vàng của thời gian.

AUTANT QUE L’OR

pour Sophie

Quel est le rythme des heures et des jours,

Celui des semaines, des mois, des années

Et de la basse continue du temps ?

Dans le solo qui peut s’entendre à deux,

Sang et souffle s’accordent

Aussi longtemps que le désir aiguise ses résonances.

La route n’a pas cessé de prendre la route

En marge du trafic

Comme en marge du pas cadencé des messages d’avenir.

Jamais l’arrivée ne fut plus illusoire,

Plus soumise aux théorèmes

Qui mettent un terme aux orages, aux errances.

Cela n’a rien d’une idée fixe, d’une hantise,

Nous passons d’une trame sonore à une autre,

D’un silence à un autre sans assourdir les alarmes.

Il y a ces attaques soudaines de l’âme

À fendre par le milieu la porte

Qui tient lieu de destin.

Quelle échappée !

L’horizon emporte la ligne des épaules –

Infini si proche, et suave.

Tout l’espace s’évade en cet envol

Avec les secrets fertiles de la terre et des ciels,

Miracle à portée de main.

Nous avons doublé le cap de plus d’une espérance,

Échappé au désert des déserts,

Débordé la croisée des chemins.

La trajectoire se veut d’un seul éclair,

D’une seule saison en cet habit de lumière

Où ne perdurent que du rouge et du noir.

Ce sont couleurs ferventes et qui chantent

À hautes fréquences

L’amplitude des nuits vouées au grand soleil.

Les heures, les jours, les semaines, les mois, les années

Nous font présent d’un au-delà

Pareil à un surcroît de chance,

Feu mystérieux qui délivre les lèvres

Et s’en va célébrer l’amour cavalièrement

Autant que l’or du temps.

THƠ JEAN-PIERRE ORBAN

CHÚNG TA GIỐNG NHAU ĐẾN THẾ

(đoạn cuối)

ảnh (1)… Vậy Quí ông nghe thấy chăng, tiếng biển ? Bập bùng từ ngữ, ừ nhỉ, đúng rồi, bập bùng từ ngữ. Rối tung những con sóng nhỏ gối nhau chạy từ chân trời lại ? Và tiếng sóng vỡ xoạt trên mạn những con tàu ? Và những con tàu, Quí ông có nghe chúng đến chọc thủng màng che mắt ta, thưa Quí ông ? Cả đội tàu, vào, thưa Quí ông, vào cảng, thưa Quí ông, đi qua, thưa Quí ông, các cổng cảng… ? Chà, chúng ta đến đó rồi, thưa Quí ông…

Ông có nghe, thưa Quí ông, nước từ đại dương xa nhất, về chầm chậm, nặng nề, trườn từng ngọn sóng, về, về chết ở đây, chết ở đây ?

Tiếng ì oạp, thưa Quí ông, tiếng ì oạp, vỗ vào… Hãy im nghe, thưa Quí ông… Tiếng ì oạp nước vỗ vào thành bến tàu… Tôi cảm ơn ông đã đến, tôi nhớ ông nhiều quá, thưa Quí ông…

Xin hãy nghe, đừng quay lưng lại, đằng xa, những chùm bóng râm rình rập ta trên cánh đồng, hãy chỉ nghe mà thôi tiếng động cơ ròn rã, tiếng động cơ, thưa Quí ông, bây giờ rất mạnh, tiếng ồn đến gần, lăn từ đầu các kè đá chiếc xe hơi, chiếc xe hơi hai màu xanh trắng, hai lườn gồ lên, xe dài mình dài chân, chiếc xe có màu chua dôn dốt đến gần, những thanh kẹo mạch nha ta mút thời thơ ấu, tiến lại gần mép nước bến tàu, mép nước bến tàu…

Tay cầm lái, người đàn ông, ông chẳng già đi, ông vẫn già như thế, vẫn già như thế, bên ông người đàn bà hai vú xệ, vẫn luôn luôn xệ, họ yêu nhau, hai kẻ đó, họ luôn cố yêu nhau, tôi chưa từng học yêu, nhưng mọi người đều cố, họ yêu nhau và lăn bánh, từ bao giờ vẫn lăn bánh trên các kè đá, trong giới hạn, trong giới hạn các bến tàu, chúng tôi mỏng manh, phó mặc cho từng bước đi nhỏ nhất chệch sang bên, họ làm những gì có thể, quá nhiều, không vừa đủ, ta không bao giờ biết là người này hay người kia, tại sao ta tiếp tục ?

Phía sau, một đứa trẻ, tôi muốn nói một ông vua, đứa trẻ mang gánh nặng những năm trường trôi qua, những năm trường mắc cạn ở chỗ này, lê lết trên sàn, cái sàn in vết cào của những năm tháng ấy và những lời đọc thuộc, những lời đã học và lặp lại không bao giờ dứt, mòn sờn,

hắn đã lượm, theo dòng những cuộc lang thang quanh quẩn, những bạn đường may rủi, đã tin là tự làm nên cuộc đời mình, những chuyện kể, một định mệnh, một gã bịp người ta đã nói về hắn thế, nhưng hắn sẽ khác gì nhỉ, hắn muốn gì khác nhỉ,

bỏ đi mất, các bạn đường, những kẻ khác tới, những liên hệ qua đường, những đồng minh, những đồng minh, chúng ta tin là mình chinh phục, chúng ta đấu tranh mù quáng, tôi cảm ơn ông, thưa Quí ông, cảm ơn ông đã qua cầu, vài lời sau chót, tôi đã, tôi tin là, đã rất chờ đợi ông, chúng ta giống nhau đến thế, tôi đã nhớ ông nhiều lắm,

phía sau, thưa Quí ông, phía sau xe, đôi lời này, một ông vua và bề tôi trong ngày của vua, chúng ta đang ở ngày nào nhỉ, một đứa trẻ, thưa Quí ông, một ông vua và người bào đệ, chúng ta giống nhau đến thế, thưa Quí ông, ông không thấy sao ?… lăn bánh, lăn bánh trên bờ bến tàu, bờ bến tàu.

Chính ở nơi này, thưa Quí ông, phải hoàn thành khúc sử thi, đã lặp lại nhiều đến thế, một ông vua và Quí ông, người bào đệ, kết thúc một cuộc chiến hoàn toàn, họ bị người của mình xua đuổi, bị lừa từ muôn thuở, bởi lũ chim mồi, bọn bịp bợm, tất cả chúng đều nói thế và chúng có lý, họ đến chỗ tận cùng trái đất, tận cùng vòng quay, đến bờ vách đá, vách đá chỗ nào chẳng có, chúng ta luôn lăn bánh trên bờ, trên bờ hư không,

một ông vua và người bào đệ, các bạn đường trốn đi cả rồi, hư không làm bạn, cái kết đã uống xong, hai kẻ hoàn tất cái nghi thức truyền đời, tôi đã học nó quá chừng, những năm trường ấy, tôi làm người cầm trịch về nghi lễ và ông, thưa Quí ông, ông…

Ông…

Tôi có thường nói lên cái từ ấy không nhỉ ? một tiếng gọi, một tiếng rúc khắc khoải trên bờ kè đá, thưa ông… tôi đã nói ? Chúng ta giống nhau đến thế.

Một ông vua và người bào đệ…

Một ông vua và người bào đệ cùng đường. Chúng ta giống nhau đến thế. Hư không làm bạn đường. Tất cả tắt ngóm rồi, cái nhìn của ông đã tắt.

Chỉ còn Quí ông, một ông vua và người bào đệ. Lắng nghe.

Lắng nghe không dứt. Chỉ những lời, thưa Quí ông, không dứt, tiếng nước ì oạp,

Cúi xuống đi, thưa Quí ông, cúi xuống đi… không xin đừng cúi xuống ! nước, nước bến tàu, clap, đóc, clap, đóc…

Clap, đóc,… clap, đóc… xin cảm ơn Quí ông.

… Alors, vous l’entendez, la mer ? Des mots, oui, bien sûr, des mots. Le doux désordre des vaguelettes qui se chevauchent depuis les horizons ? Et leur chuintement quand elles se brisent sur les coques des navires ? Et ces navires, les entendez-vous venir et percer le voile de notre vue, Monsieur ? En escadre, entrer[1], Monsieur, entrer dans le port, Monsieur, passer, Monsieur, les portes du port…? Ah ! Nous y sommes, Monsieur…

Entendez-vous, Monsieur, l’eau qui, du plus lointain des océans, vient, vient lentement, pesamment, glisse, glisse, de crête en crête, vient, vient mourir ici, mourir ici ?

Le clapotis, Monsieur, le clapotis, contre… Taisez-vous, Monsieur, écoutez… Le clapotis de l’eau contre les parois du dock… Je vous remercie, d’être venu, vous m’avez beaucoup manqué, Monsieur.

Écoutez, ne vous retournez pas, au loin, les ombres en grappes nous épient dans la plaine, écoutez simplement le ronronnement d’un moteur, d’un moteur, Monsieur, devenir plus intense, le bruit, venir, rouler du bout des quais la voiture, la voiture verte et blanche, aux flancs rebondis, longue et bien en jambes, s’approcher l’automobile aux couleurs acidulées, bâtons de sucre d’orge que nous sucions dans nos enfances, s’approcher, s’approcher de l’eau du dock, de l’eau du dock…

Au volant, l’homme, il n’a pas vieilli, il est toujours aussi vieux, [2]l’a toujours été, à son côté une femme aux seins tombant, toujours été tombant, ils aiment, ces deux-là, ils ont toujours tâché d’aimer, je n’ai pas appris, mais tout le monde tâche, ils aiment et roulent, roulent depuis toujours sur les quais, à la limite, à la limite des docks, nous sommes fragiles, à la merci du moindre petit pas de côté, ils font ce qu’ils peuvent, trop, pas assez, on ne sait jamais si c’est l’un si c’est l’autre, pourquoi continue-t-on ?

Derrière, un enfant, je veux dire un roi, il a le poids des années écoulées, échouées là, traînées sur le plancher, plancher griffé de ces années et des mots récités, appris et répétés sans fin, usés,

il a ramassé, au fil de ses errances en rond, des compagnons de fortune, cru se faire une vie, des récits, un destin, un imposteur a-t-on dit de lui, mais quoi d’autre serait-il, et que veut-il d’autre,

partis, les compagnons, d’autres arrivés, des liaisons de passage, des alliances, des alliances, nous croyons conquérir, nous guerroyons à l’aveugle, je vous remercie, Monsieur, d’avoir passé le pont, quelques derniers mots, je vous ai beaucoup, je crois, attendu, nous nous ressemblons tant, vous m’avez beaucoup manqué,

à l’arrière, Monsieur, de la voiture, ces quelques mots, un roi et son sujet du jour, quel jour sommes-nous, un enfant, Monsieur, un roi et son frère, nous nous ressemblons tant, Monsieur, ne trouvez-vous pas ?… roulent, roulent sur les bords du dock, du dock.

C’est ici, Monsieur, que devrait s’accomplir le geste, tant de fois répété, un roi et Monsieur, son frère, au terme d’une guerre sans partage, chassés par les leurs, trompés, depuis toujours, par leurs leurres, des imposteurs, disent-ils tous et ils ont raison, arrivés au bout de la terre, au bout du cercle, au bord de la falaise, il y en a partout, nous roulons toujours au bord, au bord du vide,

un roi et son frère, compagnons tous enfuis, le vide pour compagnie, fin bue, accomplissent, je l’ai tant appris, toutes ces années, le rituel hérité, moi en maître de cérémonie et vous, Monsieur, vous…

Vous…

Ai-je souvent dit ce mot ? Un appel, un langoureux ululement sur les bords du quai, vous… ai-je dit ? Nous nous ressemblons tant.

Un roi et son frère…

Un roi et son frère sont au bout. Nous nous ressemblons tant. Le vide comme compagnie. Tout éteint, votre regard déjà.

Seuls, Monsieur, un roi et son frère. Écoutent.

Écoutent sans fin. Que des mots, Monsieur, sans fin, le clapotis de l’eau,

penchez-vous, Monsieur… penchez-vous…
non ne vous penchez pas ! l’eau, l’eau du dock, clap, dock, clap, dock…

clap, dock…
clap, dock…
je vous remercie, Monsieur.

CON BẢO CHA

Nói với con gái

Con bảo

Mà ai bảo con thế nhỉ ?

Rằng những cơn gió thổi ngược chiều.

Con bảo

Mà ai bảo con thế nhỉ ?

Rằng những chuyến đi đã hết

Và những cuộc khởi hành đã hủy

Những hầm tàu đã chật

Và rữa nát trong đợi chờ

Con bảo cha

Mà ai bảo con thế nhỉ ?

Rằng mặt trời không còn màu đỏ

Rằng bờ biển thì mềm

Khiến ta sụt sâu hai chân

Khiến ta ngạt thở và chết nghẹn

Con bảo cha

Và cha khóc khi thấy sương mù hai mắt con

Con bảo cha

Rằng những cánh đồng cài mìn dày đặc

Rằng những viên đạn khóc

Phải, cha đọc những vết đạn trên tường

Những bài ca hận thù viết bằng chữ chìm

Và cha cảm thấy những bóng đen trườn

Những chiến binh chui ra từ những cái cổng toang hoác

Chúng chạy đi

Mang xác trẻ em trên tay

Con bảo cha và cha tin con

Cha đã mù từ bao đêm rồi

Mí mắt cha quay vào tiếng cha nói

Những hồn ma chạy trong ngõ ngách mê cung cha

Cha thấy tất cả bên ngoài bên trong

Cha bơi trong những phản quang ngủ lặng

Đi theo ngoằn ngoèo những nhấp nhô óng ả

Nhưng cha vẫn còn rình các âm thanh và chịu theo chúng nếu như cha có thể theo

Vậy nên con hãy dẫn đường

Cha muốn con là con chó dịu hiền

Luôn phía trước

Cha muốn con

Bước đi cho cha

Đi theo những cảnh quan giống như cha đọc những gương mặt

Vượt qua các biên cương

Như người ta ham mê đào vào xác thịt

Đi đến tận bờ biển

Nhìn những con tàu và

Đáp xuống

Cha muốn cảm nhận

Những buị nước của thế giới

Cái thế giới mà con sẽ gọi là mới

Cha muốn con ở phía trước

Chọc thủng sương mù giăng trên mắt con

Cha muốn con làm

Vì cha chẳng còn ở đấy

Con sẽ đưa xác cha về

Lũ chim bị nhử sẽ bay theo

Con sẽ vứt cho chúng vài tiếng kêu vài tiếng cười

Con sẽ buộc tàu

Không xa nơi ta ở

Một bến cảng hú hoạ

Khi con đã xong vòng lãng du

Đi quanh mọi vòng cung

Sau đó con có thể viết

Và con sẽ rải cha theo ngọn gió mà con đã ôm ghì

Con bảo cha

Ai bảo con thế nhỉ ?

Rằng những cơn gió thổi ngược chiều

Rằng những cuộc khởi hành đã hủy

Nhưng chỉ mình con có những từ để nói lên điều ấy

Các hầm tàu chật đầy từ

Ta dùng từ như ta đi biển

Ta chiếm lấy từ ngữ giống như kẻ lang thang chiếm trái đất này

Chân này rồi chân nọ

Hết chân nọ đến chân này

Chẳng có gì xấu hổ

Vì tất cả đã mất rồi

Chẳng còn gì mà mất

Con bảo cha ư ?

Con hãy đi đi

Cha theo con cha chính là con.

TU ME DIS

À ma fille

Tu dis

Mais qui te dit ?

Que les vents sont contraires.

Tu dis

Mais qui te dit ?

Que les croisières sont terminées

Et les départs annulés

Les cales sont remplies

Et pourrissent d’attendre

Mais qui te dit ?

Que le soleil n’est plus rouge

Que la berge est molle

Qu’on s’y enfonce deux pieds profond

Qu’on étouffe et s’étrangle

Tu me dis

Et je pleure de voir la brume dans tes yeux

Tu me dis

Que les champs sont minés

Que les balles pleuvent

Oui, je lis sur les murs les impacts

Les chants de haine en braille inversé

Et je sens les ombres glisser

Les guerriers sortir des portes éventrées

Filer

Des corps d’enfants morts sur les bras

Tu me dis et je te crois

Je suis aveugle depuis des nuits

Paupières retournées sur mes voix

Des fantômes courent les rues de mes labyrinthes

Je vois tout dehors dedans

Je nage dans les reflets dormants

En suis sinueux les ondoiements soyeux

Mais je guette encore les sons et y céderai si je peux

Alors guide

Je te veux chien doux

Tout devant

Je te veux

Marcher pour moi

Suivre les paysages comme je lis les visages

Passer les frontières

Comme on creuse d’envie une chair

Aller jusqu’à la berge

Voir les bateaux et

Embarquer

Je veux sentir

Les embruns du monde

Celui que tu nommeras nouveau

Je te veux à l’avant

Percer la brume de tes yeux

Je te veux

Car je ne suis déjà plus là

Tu le ramèneras mon corps

Les oiseaux appâtés nous suivront

Tu leur jetteras quelques cris quelques rires

Tu amarreras

Pas loin d’où nous sommes

À un port de hasard

Quand tu auras fait le tour

Cerné les contours

Quand tu pourras écrire après

Et tu me disperseras au vent que tu auras serré contre toi

Tu me dis

Qui te dit ?

Que les vents sont contraires

Que les départs sont annulés

Mais toi seule a les mots pour le dire

Les cales en sont pleines
Ils se prennent comme la mer

Se volent comme les errants la terre

Un pied puis l’autre

Ou l’autre et puis l’un

Sans vergogne

Puisque que tout est perdu

Et plus rien à perdre

Tu me dis ?

Pars

Je te suis

Ảnh : 1/ Bàn tròn Thơ gồm Phạm Xuân Nguyên, A. Velter, Nguyễn Quang Thiều, J.P Orban

2/ A. Velter và Hoàng Hưng, tác giả và dịch giả tập thơ « Lên đường rồi lại lên đường – De départ en départ »


[2] (il) l’a…

Comments are closed.