Như Quỳnh de Prelle
EM
Em yêu loài người
Người đạo đức nói tôi không yêu em vì em hoang dại
Người học hành có bằng tiến sỹ nói tôi không thích em vì em làm thơ
Người cộng sản nói tôi không chọn em vì em không là tất cả như nhân dân của tôi
Người tình của em nói yêu em vì em là cô gái điên rồ như chính em
loài người có qyền thất vọng về em
CHÀO THÁNG 3 VÀ NHỮNG CÁI CHẾT TRONG TƯỞNG TƯỢNG
cô ấy bẻ đi một cành hoa thơm trong lúc giận hờn
cô ấy giết một con sâu trong tưởng tượng
giết cả một người đàn bà ích kỷ trong mơ
giết cả sự tị hiềm
xuất thân từ cái ác
vươn lên thành một ngôi sao
cô ấy đang trong kỳ kinh
bực mình với bản thân mình
với cái tôi
với mọi sự bộn bề xung quanh
với cả gương mặt ngựa
nó làm cô phải ói ra
sự tức tối
lâu nay
người đàn bà ấy ma lanh
vươn mình lên nghiến những câu thơ
nhạt như khói bay
để bùng lên khát vọng
yêu quê hương
thứ tình yêu màu mè
khoe mẽ
chả có rung động đớn đau nào
nhớ nhung như giả vờ
khốn khổ
tha lương
cô ấy giết đi trong tưởng tượng
cái đẹp ma lanh quỷ quyệt
đang tràn lấp khắp nơi
đang lên ngôi
chèo lái
cô ấy muốn bẻ đôi tay
cầm bút
trên bàn phím
rã rời ra
khỏi kết nối bên ngoài
những cái chết từ tinh thần cô ấy
người đàn bà mặt ngựa
giọng nói ríu ran đọc thơ
những bông hoa
những con sâu
chết từ từ theo thời gian
trong sâu thẳm
chôn vùi dưới đáy sâu
mặt hồ
mùi tanh hôi
những cái chết giải thoát linh hồn
sự tự do
khỏi những băn khoăn trong các mối quan hệ
cho đi phóng thích đi
cút khỏi trong trí nhớ này
để được thảnh thơi
khỏi bực mình
LÂU ĐÀI MÙA XUÂN MỘT BUỔI CHIỀU
ta sẽ lấy những bàn chông siết chặt vào cái cổ
ta sẽ lấy con dao phay khổng lồ chặt những đôi bàn tay, những đôi bàn chân, treo cổ trên cây bằng giây thừng
ta sẽ kẹp những ngón tay viết lách cầm bút
ta sẽ đổ thuốc độc qua cái phễu vào mồm và kéo chân của kẻ tử tù bằng ròng rọc
ta sẽ chém sẽ chém cho đầu rơi vào túi rách nát
ta sẽ đeo mặt nạ sắt với kẻ thù
ta sẽ chết
tuyệt vọng
vì chính ta
ngục tù ta
giết hại ta
ném bỏ ta
lâu đài mùa xuân một buổi chiều
em chôn những nỗi buồn vào đá nghìn năm nguyên vẹn
em chôn những người tình vào rễ sâu không còn mọc mầm nữa
em chôn anh
người em đang yêu
trong hầm mộ tối tăm đầy xác chết
lâu đài mùa xuân một buổi chiều
em chôn chính trái tim em
quả tim bị bóp nát bằng bàn tay của em bị kẹp bằng đinh vít
em ngừng viết
ngừng thở
ngừng hờn ghen
yêu anh
lâu đài mùa xuân một buổi chiều
LÊN CHÙA ĐỌC THƠ
buổi chiều còn lại những ngày xuân cuối cùng vào tháng 6
em lên chùa Tây Tạng
đọc thơ của anh
em nhìn thấy vùng ký ức
một người đàn bà đã cùng anh thời khốn khó
anh trở thành một người đàn ông vững chãi
suốt thời thanh xuân
em nhìn thấy hiện tại của anh
một người đàn bà trẻ sinh sôi đầy sức sống nồng nàn yêu anh
anh được làm cha người đàn ông hạnh phúc
em là người đàn bà thứ 3 của anh trong ý thức hiện sinh
xa xôi thầm lặng
tri kỷ tri tình với thi ca
đợi chờ cùng nhau trong cái chết
gặp nhau ở cõi thiên thu
buổi chiều mùa xuân đỏ rực trong chiếc áo choàng thấp thoáng xa xa
em lên chùa đọc thơ
màu xanh thẳm trên những hàng cây già
hoa trắng rơi rơi trên từng ô cửa
sương tràn đỉnh núi mù
những bài thơ được sinh ra từ đây
em bây giờ được sinh ra từ khi có anh
em biết ơn 2 người đàn bà của anh
MẶT TRỜI VÀ NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN
Mặt trời trên đầu lưỡi trong cái nắng nực
một que kem mùa hè
có làm tan chảy vành môi
những nụ cười và hàm răng trắng như răng cá mập
loài người âm u mãi
những cơn đau dài cuả thuốc men
bệnh tật
và những cơn truyền dịch
của sự thoả mãn hài lòng
cuộc sống đủ đầy không cần khát khao hơn
tự nhiên
sự gần gũi thân thuộc
dành cho nhau
thời gian ngồi chơi cùng lũ trẻ
chạy ra cánh đồng gặt hái
những mùa vụ bội thu
không còn đơn độc
Mặt trời ở trên vai ai có làm cháy xém đi đôi cánh hạc mong manh của những buổi chiều nghiêng nắng nghiêng gió nghiêng đôi mắt ai
trên những con đường độc hành
Mặt trời có lúc điên chói chang gào thét ồn ào như người đàn bà giận giữ trước sự bộn bề của tuổi tác, thời gian, sự âu lo, hoảng hốt, sự bỏ rơi không được chấp nhận
Người bà điên như nô lệ của chữ nghĩa, thi ca, trút ra, thở sâu rồi yên lặng một mình, một mình
Cây kem moka không làm dịu bớt đi cơn nóng
lưỡi vẫn bỏng rát, chia thành những mạch vỡ đỏ lòm
Mặt trời cứ hành hạ mãi mùa hè và tháng 7
điên như người điên không hạ nhiệt
NỖI BUỒN TRÊN CÂY CỦA MÙA HÈ
Sự nhễ nhại của cái nóng
thịt da nở ra co lại
Những giọt nước mắt
thấm vào thịt da
quê hương buồn xứ sở
nước mắt ngấm vào thịt da tan trong dòng máu buồn
ADN của hình chữ S ai cũng như ai
hèn nhát và tệ bạc
hàng triệu năm từ thủa hồng hoang
trên những ngọn núi và dòng sông
vẫn hoang dại ngày nào
hoang dại hơn
trong thời văn minh đồ đá
biển mất vì tính cách không còn
lương tâm chả đủ bộn bề trách nhiệm
người người dồn vào nhau
và chia ly nhau
xa nhau biền biệt
chả muốn nhìn
Những giọt nước mắt ngầm vào da thịt trong dòng máu buồn
AND trong thời biến đổi gene
môi trường huỷ hoại
nhân cách huỷ hoại
Em đã khóc vì anh bên cạnh người đàn ông khác
nước mắt thấm vào thịt da trong dòng máu buồn này
những đắng cay
lịch sử với em không phải đất nước và chiến tranh
mà là những khoảnh khắc yêu đương còn lại về loài người
về chúng ta về anh và em và tiếng Việt
về đời thường sống và tồn tại và chết
có thể với anh nhiều điều quá lớn
em bé nhỏ chả thể lấp đầy
dòng sông cũ và tình yêu muôn đời cũ
người với người cứ xót xa nhau
NHỮNG CƠN THỞ DÀI
Những cơn thở dài không phải yếm thế
nỗi buồn lặn sâu cào xới những rạn nứt
sự tù tội của tinh thần
nghèo nàn của những tâm hồn cứ như thơ ca
mà thì ra như những kẻ chết tiệt, bệnh hoạn
Những cơn thở dài bao lâu có một lần
lòng người như gió cuốn cuốn đi vì lòng người quá mỏng mà thôi
gió chả vô tình vô ý
đâu đủ đậm sâu giữ lại cho riêng ai
ban phát tung toé giả vờ yêu đương
như những kẻ điên trên những đôi mắt kính khác màu
đầy hiểu biết và thông dụng
giàu có và hơn người
toan tính quẩn quanh
triệt tiêu cái này để có cái kia
Ôi những cơn thở dài chết tiệt
nó làm cho một ngày cúi xuống tận đáy mồ sâu
tự chôn mình, chôn cả linh thiêng, tận hiến
chôn cả trái tim và bộ óc đủ đầy lý trí thị phi
chôn đôi bàn tay viết lách trên những con chữ vô nghĩa và tình yêu trở thành phù phiếm
làm gì có tình yêu
cơ hội và luôn là cơ hội
của những kẻ săn mồi
NIỆM SINH THÁNG 7
Nước mắt ở Nice
những món quà bị bỏ quên
anh đi tìm giọng nói cũ ở quê nhà
Nước mắt của em
thấm vào da thịt dòng máu nhiệt đới buồn
anh đã quên ngày tháng của chúng ta
quên cả những hiện sinh
cuống cuồng yêu em
Nước mắt của ai
dân tộc này đắng cay
mặn chát biển của ai
cá của ai
bầu trời của ai
không có em
và anh
Niệm sinh tháng 7
của những kẻ điên
của những linh hồn hiện về
hai trái tim của em chỉ còn một
như một nửa không thuộc về
là một nửa bị đánh mất
trên đường băng hay trên đại dương
Giọng nói từ bên kia không còn nồng ấm
ngập ngừng xa lạ
Còn lại một người mang nước
đợi em ở hiên nhà
còn anh thì
đi đâu
và
Vĩnh biệt tháng 7
của một mùa hè buồn
trên những thành phố Nice
Munich trên những căn nhà trống
thành phố trống
người người đi vắng
lặng nhìn nhau
vào không gian
của những cơn mưa
những hẹn hò thất hứa
và những lời chia tay
Vính biệt tháng 7
của mùa hè này hay những mùa hè khác
trên con đường luôn thiếu vắng anh
nụ cười còn lại
xanh xao như bông hoa cuối mùa héo tàn
vĩnh biệt mùi hương cũ
trên mái ngói cũ màu
trong căn nhà cổ
một mình em loay hoay
tuyệt vọng
ngay cả khi nụ cười rạng ngời trong nắng
dưới hàng cây xanh
Vĩnh biệt tháng 7
của mùa hè buồn bã
ở nơi không có anh và em
nước mắt khô
sự thông minh vật vờ
lý trí bủa vây
những cơn nghẹt thở
tình yêu hiếm hoi làm sao
khó khăn làm sao
làm gì có bình yên
sự tĩnh lặng
Vĩnh biệt tháng 7
sắc màu của Tây tạng chỉ còn trong ký ức
trên hình ảnh trong màn hình
cái Đẹp và Thiên lương
bị phá huỷ thiêu cháy
trong chốc lát
mong manh
và loài người để lại những sách vở giáo điều
những lời ca tụng
chả còn tý hiện thực và sự thật nào
Còn gì nữa không để vĩnh biệt
tháng 7 của chúng ta
TÌNH YÊU THỜI NÀO
Những tình yêu không đủ người đàn ông và đàn bà
Những gia đình thiếu vắng mẹ hoặc cha
bọn trẻ mồ côi
trong khi bố hoặc mẹ còn chưa chết
Những tình yêu mồ côi
sinh ra những tinh thần mồ côi vĩnh viễn
Những bài thơ ra đời
sự sinh sản vô tính của một nhà thơ nữ hoặc một nhà thơ nam hoặc nữ les hoặc nam đồng tính
giao hợp bằng tinh thần khuyết tật đầy khát khao
hoặc những bài thơ sự sinh sản hữu tính khác
sự kết hợp tình yêu trong những đau khổ muộn màng đầy khắc khoải
tình yêu thiêu huỷ thế giới này
trước chữ nghĩa tình yêu trở nên giới hạn và vô vọng
không thể giãi bày sẻ chia
sự sinh sản hữu tính trở thành vô tính
tầm thường
sự vô tính trở thành nhịp điệu thường hằng như một thú mode thể hiện sự thành công mạnh mẽ phi thường
tình yêu thiêu huỷ
làm cho nát tan không hàn gắn
giữa hai con người
một người đợi và cho
một người phí phạm vứt đi và không chờ nữa
họ không đối thoại với nhau
họ triệt tiêu nhau bằng im lặng phép lịch sự tinh thần của thế giới vô ngôn tưởng là thiền và có học đầy hiểu biết
họ im lặng giết nhau bằng thứ bao lực không âm thanh không giai điệu họ trốn tìm nhau như những con thú ác
tình yêu thiêu huỷ loài người
thiêu huỷ bản năng tự nhiên và cái Đẹp
trở thành mù loà
dang dở
ngay cả khi trên những đôi mắt kính lấp lánh niềm vui
tràn đầy thi ca
những bài thơ tràn đầy tuyệt vọng âm u
trượt ngã từ ngay chính từ tác giả
từ bạn đọc
không ai còn tin nhau
trao cho nhau nữa
họ cố thủ trong cái tôi định kiến
sự hẹp hòi đầy tăm tối
những cái hang không còn ánh sáng xuyên qua
những buổi hoà nhạc chỉ là một giấc mơ ở phía Tây bên kia đại dương
ở nơi nào đó, những con người đó, vĩnh hằng cô đơn như sự lựa chọn không thể khác của chính họ, của những cái Tôi không thể trở thành Trách nhiệm trưởng thành
có bao nhiêu cái hang, có bao nhiêu đời sống trong hang tối và không chịu thoát ra khỏi đó
nỗi buồn thời này chất chứa từ bao đời, từ quá khứ, từ hiện tại và tương lai chỉ là hy vọng hão huyền cho sự ảo tưởng khốn cùng
và vẫn phải tiếp tục
tiếp tục
sự sinh sản vô tính, hữu tính, ảo tưởng
cái chết và sự sống
như anh và em
một cuộc tình thi ca dở dang
những bài thơ mồ côi
sự sáng tạo mồ côi
sự chia sẻ mồ côi
cả những bạn đọc mồ côi
tuyệt vọng đến bao giờ
NÀNG THƠ
Một buổi sáng thức dậy
nàng muốn được ăn cả vạn vật trên thế giới
những vật chất như ô tô, tàu hoả
đồ dùng hàng ngày quấn áo, giày dép, giấy vệ sinh
nàng muốn ăn cả những mái tóc xù
những đám râu như cỏ
nàng muốn uống nước hoa thay nước
cho máu nàng thơm hơn
nàng muốn uống pipi
ăn caca thay cho thức ăn bio
nàng muốn được ăn cả thế giới
trừ những đứa trẻ để chúng lớn lên và được sống làm người thành nhân loại
còn lại sẽ chui hết vào bụng nàng
rồi nàng sa thải bằng caca của nàng trong cái bồn cầu
nàng muốn ăn cả những lời nói thối tha
những định kiến
chả bao giờ đổi thay lịch sử
những thấp hèn ti tiện
nàng sẽ chết hay tiếp tục tồn tại
trong thế giới này
sau khi người ta đọc và ăn những bài thơ của nàng bằng mắt, ý nghĩ
bằng cách nào đó
nàng tiếp tục viết
ăn cả loài người
bằng ngòi bút
trên bàn phím
trong khuôn hình màn hình của chiếc Macbook E
khỏi phải lên án nàng
quy kết nàng
tự do của nàng là tự thân nàng
nàng sinh ra ở một thế hệ khác, thế kỷ khác
sống một thế giới tưởng tượng khác
của riêng nàng
đừng áp đặt lịch sử và không gian với nàng
nàng bên ngoài tất cả
nàng chưa bao giờ phaỉ chết đói
chưa bao giờ phải hấp hối
đừng nhìn nàng như những định kiến hẹp hòi những tham vọng tối mù
của những kẻ tầm thường
Nàng là một ý niệm
là một tưởng tượng
trong một hình hài
như thơ ca
là một thế giới riêng
bằng ngôn ngữ, hình ảnh
như một bộ phim
ngắn dài
tuỳ vào đôi mắt rộng hẹp
sâu nông
tuỳ vào hiểu biết và trái tim
bài thơ này còn dài
tiếp tục chạy mãi
nàng dừng lại
gửi đi
để phóng thích
khoảnh khắc này
XÁC CHẾT LOÀI NGƯỜI
Những cái xác chết trong hầm mộ ở lâu đài
khô cong
nằm cong queo
chạm vào như những cọng rơm khô
không mùi
thời gian hoá thạch
tinh khôi
Những cái xác chết nằm trong quan tài gỗ
dưới đất sâu
thối mùi
nước ngập
xương trắng tinh
nằm gọn trong chum gốm
lạnh teo
Những cái xác chết trong tâm trí
không hình hài
không thân phận
vô danh
Những cái xác chết trong lò thiêu
tan thành tro bụi
trong bình gốm
trang nghiêm
chạm vào tro mịn như bột mỳ
Thời gian đi qua
bao đổi thay
những cái xác nhiều hơn trong hầm mộ
dài theo năm tháng
Tôi chạm vào những cái xác chết
như chạm vào những cuộc đời đã hết
an yên
im lặng
tự do
trong thời gian mãi mãi
Những cái xác chết
an yên nhất trên cõi đời
trong những tồn tại
và tôi sẽ trở thành một cái xác chết khi tôi nằm xuống
bên cạnh người đàn ông vĩnh hằng của tôi
tình yêu tồn tại
tưởng như đã hết khi chết
tôi tin
chúng tôi có thêm một cuộc đời khác
lặng im
cùng trái đất nghiêng
ở đâu đó
xác chết là tôi
trong tương lai
gần xa
tôi nhìn thấy
tro tàn
trong bình gốm
tôi mìm cười
xin chào tạm biệt thế giới sống của loài người
tôi đi về cõi khác
CUỘC THẾ
Tặng H.Đ
Giữa những ngổn ngang
tôi nhìn thấy mặt trời
Giữa những đổ vỡ
tôi nhìn thấy bông hoa
Giữa những mơ hồ
tôi nhìn thấy sự thật
Đòi hỏi gì cho nhau
trong giây phút lặng yên
cho những vội vàng thoáng qua
còn lưu luyến
Đòi hỏi gì cho nhau
trong phút chốc tan biến đi
còn lại hư không
Giữa những bộn bề cuộc thế đổi thay
tôi nhìn thấy niềm tin
thế giới trong lòng bàn tay
hay trong chiếc bản đồ số phận
hay sự phân chia trật tự lớn nhỏ
sự quy đồng mẫu số chung
đầy hồ nghi
của thánh đường hay những tôn nghiêm của thánh thần
Giữa những nát tan
tôi nhìn thấy sự hàn gắn
trên đôi môi
trong trái tim ngập tràn nắng
đừng phân chia
đừng xa cách
loài người đơn côi
giữa các thể chế chính trị
mỗi cá nhân
tìm đường sống cho riêng mình
trong cõi của mình
như những tín đồ của cá nhân
sự mạnh mẽ tạo nên lan toả của sẻ chia
sự yếu ớt khiến cho kẻ quyền lực dẫm nát
phải tin vào bản thể cá nhân mình
của những trái tim đơn độc
của những bộ não bộn bề nếp nhăn
và
Một người nằm xuống
tôi mới biết rằng con người đó tồn tại
tài hoa
tử tế
thế giới thật rộng lớn
khi sự hiểu biết của tôi còn giới hạn
tôi nghiêng mình trước một người xa lạ
thành thân quen
trong thế giới loài người
trong đồng loại của mình
tôi nên biết nhiểu hơn
chia sẻ nhiều hơn
gặp gỡ nhiều hơn
viết nhiều hơn
để được tồn tại
được sống
trải nghiệm
để được mất mát
đớn đau
KÍNH CHIẾU HẬU
Những dòng xe thẳng tắp nối nhau
những hàng cây
những con đường chia rẽ khác
những cây cầu
những vòng xoay
tôi nhìn thấy sau lưng tôi
những đoàn người kéo đi
những chiếc xe công nông bánh khổng lồ đi vào thành phố
những xung động đánh nhau
giữa người này người khác
sự bảo vệ của những người lính người cảnh sát trong những đám đông
máu đã chảy trên những gương mặt giận dữ
nước mắt rơi
gào thét
tôi nhìn thấy những chuyển động đung đưa
trong không gian
trên bầu trời đầy mây trắng đục của mùa mưa tháng 6
những bánh xe toé đầy nước vây quanh
con đường như khóc
như sóng
như những nỗi buồn in dấu bên trong
không hiện ra bao giờ
tôi nhìn thấy đôi mắt của ai đó đang nhìn tôi
phán xét tôi
nghi hoặc sự tồn tại của tôi
sự có mặt của tôi
tôi nhìn thấy những vết loang
những con đường sâu hút không điểm dừng
tôi bắt đầu hoang mang
tôi chạy
chạy không dừng lại được nữa
thì ra trong mơ
tôi đã nhìn thấy từ phía sau lưng mình
như trong gương
chiếu hậu