Tiểu thuyết của Dư Hoa (Trung Quốc)
Dịch giả: Nguyễn Nguyên Bình
PHẦN HAI
Lúc ấy trời đã lạnh rồi, tôi dắt Khổ Căn bước trên đường phố, gió lạnh vù vù luồn vào cổ áo, thấu vào bụng, càng đi càng thấy lạnh. Nghĩ lại ngày xưa cả nhà vui vẻ tưng bừng, nay chỉ còn mỗi một già một trẻ, lòng tôi đau đớn đến nỗi không cả muốn thở dài. Nhưng lại nhìn thấy Khổ Căn, tôi cảm thấy nguôi nguôi đi một chút, trước kia đã có nó đâu, có được nó là không có gì sánh nổi, hương hỏa vẫn được giữ về sau, cuộc đời còn đáng sống lắm.
Đi đến một nhà hàng bán miến, Khổ Căn đột nhiên gào lên lanh lảnh:
– Con không ăn miến đâu. Continue reading “Phải sống (kỳ 7)”