Phải sống (kỳ 7)

Tiểu thuyết của Dư Hoa (Trung Quốc)

Dịch giả: Nguyễn Nguyên Bình

PHẦN HAI

Lúc ấy trời đã lạnh rồi, tôi dắt Khổ Căn bước trên đường phố, gió lạnh vù vù luồn vào cổ áo, thấu vào bụng, càng đi càng thấy lạnh. Nghĩ lại ngày xưa cả nhà vui vẻ tưng bừng, nay chỉ còn mỗi một già một trẻ, lòng tôi đau đớn đến nỗi không cả muốn thở dài. Nhưng lại nhìn thấy Khổ Căn, tôi cảm thấy nguôi nguôi đi một chút, trước kia đã có nó đâu, có được nó là không có gì sánh nổi, hương hỏa vẫn được giữ về sau, cuộc đời còn đáng sống lắm.

Đi đến một nhà hàng bán miến, Khổ Căn đột nhiên gào lên lanh lảnh:

– Con không ăn miến đâu. Continue reading “Phải sống (kỳ 7)”

Phải sống (kỳ 6)

Tiểu thuyết của Dư Hoa (Trung Quốc)

Dịch giả: Nguyễn Nguyên Bình

PHẦN HAI

Ai ngờ được là tôi vừa mới đi thì Phượng Hà lại xảy chuyện, tôi mới đi được mấy phút thì có mấy bác sĩ chạy đến phòng đẻ, đem theo cả bình ô xy. Phượng Hà đẻ xong bị băng huyết, tắt thở trước khi trời tối. Hai đứa con tôi đều chết vì việc đẻ con, Hữu Khánh thì chết vì người khác đẻ con, Phượng Hà chết vì tự mình đẻ con.

Hôm ấy tuyết rơi cực kỳ dày đặc, Phượng Hà chết xong bị đưa vào một gian buồng nhỏ. Tôi đi thăm nó, vừa thấy gian buồng đó, tự nhiên không thế bước nổi chân vào, mười mấy năm trước Hữu Khánh cũng chết nằm trong căn phòng này. Tôi đứng giữa tuyết mà nghe tiếng Nhị Hỉ gọi tên Phượng Hà từng hồi từng hồi, trong lòng đau đớn đến quì xuống đất. Hoa tuyết tới tấp rơi xuống đất tôi không nhìn được rõ cái cửa buồng, tôi liền gọi Nhị Hỉ, gọi mấy lần liền, Nhị Hỉ mới từ bên trong thưa lên một tiếng nó đi ra cửa, nói với tôi: Continue reading “Phải sống (kỳ 6)”

Phải sống (kỳ 5)

Tiểu thuyết của Dư Hoa (Trung Quốc)

Dịch giả: Nguyễn Nguyên Bình

PHẦN HAI

Họ bảo:

– Phượng Hà đan áo len cho các bà ấy, các bà ấy cũng phải biếu Phượng Hà chút gì chứ, biếu chưa?

Người ở làng tâm địa nhỏ nhen, cứ hay bới móc, đa nghi. Người trên phố chẳng đến nỗi xấu bụng như thế, đã hai lần tôi nghe thấy họ nói với Nhị Hỉ:

– Nhị Hỉ, anh đi mua lấy một cân len, để cho Phượng Hà có được cái áo len đi. Continue reading “Phải sống (kỳ 5)”

Phải sống (kỳ 4)

Tiểu thuyết của Dư Hoa (Trung Quốc)

Dịch giả: Nguyễn Nguyên Bình

PHẦN 1 (tiếp theo)

Không chỉ riêng đại đội tôi bị bao vây, có đến hàng mươi vạn quân Quốc dân đảng đều bị vây trong một khoảng đất mà mỗi bề chừng độ mươi cây số, đâu đâu cũng mội màu áo vàng khè, đông như trảy hội. Lúc này lão Toàn trông thật là lanh lợi, lão ngồi trên ụ pháo hút thuốc, chốc chốc lại chào người nọ hỏi kẻ kia, quả là lão quẻn biết nhiều thật. Lão đã nam chinh bắc chiến, đã từng sống ở bảy đơn vị khác nhau, lão tha hồ hi hi ha ha đùa tếu, nói bậy nói tục với những người quen cũ, hỏi thăm đến người này người khác, tôi nghe thấy nói người thì chết rồi, người thì vài hôm trước còn gặp. Lão Toàn nói cho tôi và Xuân Sinh biết, những người đó trước đây đã từng cùng lão chạy trốn. Lão Toàn đang nói thì có người từ xa gọi với tới: Continue reading “Phải sống (kỳ 4)”

Phải sống (kỳ 3)

Tiểu thuyết của Dư Hoa (Trung Quốc)

Dịch giả: Nguyễn Nguyên Bình

PHẦN 1 (tiếp theo)

Sau khi Gia Trân ra đi, mẹ tôi thường ngồi một chỗ, âm thầm lau nước mắt, tôi vốn đã muốn tìm lời để an ủi bà đôi chút, nhưng hễ nhìn thấy bộ dạng bà như vậy, tôi lại không thể mở mồm nói được câu nào. Trái lại, bà thường nói với tôi:

– Gia Trân là người đàn bà của con, không phải là của người ta, chẳng ai cướp được của con đâu. Continue reading “Phải sống (kỳ 3)”

Phải sống (kỳ 2)

Tiểu thuyết của Dư Hoa (Trung Quốc)

Dịch giả: Nguyễn Nguyên Bình

PHẦN 1 (tiếp theo)

Ông ta sợ tôi, tôi thừa biết. Mỗi lần tôi cưỡi kỹ nữ đi qua cửa hiệu là tay chân ông nhạc tôi bỗng cực kỳ nhanh nhẹn hẳn lên, ông giống con chuột chũi đào đất lủi rất nhanh vậy, thoáng cái đã lẩn vào buồng trong. Ông không dám dàn mặt tôi, nhưng là con rể, đi qua nhà bố vợ, chẳng lẽ không chào lấy một tiếng nhỉ. Tôi bèn ong óng cái họng, chõ vào tận trong buồng, hỏi thăm sức khỏe ông nhạc đang lủi trốn.

Mát mặt nhất là lần nọ, sau khi Nhật Bản đầu hàng, Quốc dân đảng chuẩn bị vào thành thu hồi đất bị tạm chiếm. Hôm đó vui ghê đi, hai bên đường trong thành phố đứng sẵn bao nhiêu là người, tay đều cầm cờ xanh đỏ tím vàng, các cửa hiệu đều treo cờ Thanh thiên bạch nhật, trước cửa hàng gạo nhà bố vợ tôi còn treo cả một bức ảnh Tưởng Giới Thạch to bằng hai cánh cửa, ba người bán hàng thuê cho cửa hàng đều đứng dưới túi áo bên phải của Tưởng Giới Thạch. Continue reading “Phải sống (kỳ 2)”

Phải sống (kỳ 1)

Tiểu thuyết của Dư Hoa (Trung Quốc)

Dịch giả: Nguyễn Nguyên Bình

DÆ° Hoa

Dư Hoa sinh năm 1960 tại Hàng Châu, Chiết Giang, Trung Quốc. Ông tốt nghiệp Học viện Văn học Lỗ Tấn và sau đó trở thành tác giả nổi tiếng với hàng loạt tiểu thuyết trường thiên gây xôn xao văn đàn Đại Lục. Năm 1993, Dư Hoa viết “Phải sống” (Hoạt trứ) được đánh giá cao ở quốc nội và được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới.

Đến nay ở Việt Nam đã có hai bản dịch tác phẩm này. Văn Việt xin giới thiệu trích đoạn cuốn sách qua bản dịch của dịch giả Nguyễn Nguyên Bình cùng bạn đọc trong và ngoài nước.

Văn Việt Continue reading “Phải sống (kỳ 1)”