Thế giới mới tươi đẹp (kỳ 2)

Aldous Huxley

Hiếu Tân dịch

Chương Ba

BÊN NGOÀI, trong vườn, đang là giờ chơi. Trần truồng trong nắng ấm tháng Sáu, khoảng sáu bảy trăm đứa bé trai và gái đang chạy la hét trên bãi cỏ, hay chơi bóng, hay ngồi im lặng thành nhóm hai, ba đứa giữa những bụi hoa. Những khóm hồng đang nở hoa, hai con sơn ca độc thoại trong lùm cây, một con chim cucu vừa thôi hót trong những tán cây đoạn. Không khí mơ màng như buồn ngủ với tiếng ong vo ve và tiếng trực thăng.

Giám đốc và các sinh viên của ông đứng nhìn một trò chơi Bắt bóng Ly Tâm (Centrifugal Bumble-puppy). Hai mươi đứa trẻ đứng thành một vòng tròn quanh một cái tháp kim loại màu vàng. Một quả cầu được tung lên sao cho rơi xuống một bệ trên đỉnh tháp, lăn vào bên trong, rơi vào một chiếc đĩa đang quay nhanh, bắn ra qua một trong nhiều lỗ khoét trong một thân hình trụ, và phải bắt lấy nó.

“Lạ thật”, Giám đốc mơ màng, khi họ quay đi “thật lạ khi nghĩ rằng ngay trong ngày Ford của chúng ta, hầu hết các trò chơi đều không có máy móc nào hơn một vài quả banh và vài chiếc gậy và có lẽ một mẩu lưới, hãy tưởng tượng sự điên rồ cho phép người ta chơi những trò chơi tinh vi phức tạp không làm tăng tiêu dùng gì cả. Thật là điên. Ngày nay những nhà Kiểm soát không duyệt bất kì trò chơi nào trừ khi có thể chứng minh rằng nó đòi hỏi ít nhất một thiết bị tinh vi nhất trong các trò chơi hiện có”. Ông ta ngưng lại.

“Đó là một nhóm nhỏ quyến rũ “. Ông chỉ tay nói.

Trên một vạt cỏ giữa những lùm cây thạch nam Địa Trung Hải cao, hai đứa trẻ, một bé trai khoảng bảy tuổi và một bé gái có lẽ lớn hơn nó một tuổi, đang chơi một trò chơi tình dục sơ đẳng, rất nghiêm trang và với sự tập trung chú ý như các nhà bác học đang miệt mài trong công việc khám phá.

“Quyến rũ, quyến rũ quá” GĐTT nhắc lại vẻ đa cảm.

“Quyến rũ” các sinh viên lễ phép đồng ý. Nhưng nụ cười của họ khá kẻ cả. Mới rất gần đây thôi, họ đã gạt bỏ những trò tiêu khiển ấu trĩ tương tự như thế này để bây giờ có thể nhìn những đứa trẻ kia không chút khinh thường. Quyến rũ ư? Nhưng đó chỉ là một cặp trẻ con chơi trò nhố nhăng, thế thôi. Chỉ là trẻ con.

“Tôi luôn luôn nghĩ” Giám đốc đang tiếp tục cái giọng ủy mị ấy, thì bị một tiếng khóc hu hu rất to ngắt quãng.

“Cái gì thế?” Giám đốc hỏi

Cô bảo mẫu nhún vai. “Chẳng có gì đâu”, cô trả lời. “Chỉ là thằng bé có vẻ hơi miễn cưỡng tham gia trò chơi tình yêu bình thường này. Tôi đã thấy điều này trước đây hai ba lần rồi. Và bây giờ lại thế. Nó đang bắt đầu gào…”

“Cháu nói thật”. con bé trông có vẻ lo âu nói xen vào. “Cháu không định làm đau nó gì cả. Cháu nói thật đấy”

“Tất nhiên cháu không làm rồi, cháu yêu”. Cô bảo mẫu làm nó yên lòng. “Vậy để cô đưa nó đến ông Phó Giám thị Tâm lý. Để xem có gì bất thường không”.

“Hoàn toàn đúng”, Giám đốc nói. “Đưa nó vào. Cháu ở lại đây, bé gái” ông nói thêm, khi người bảo mẫu đi ra với thằng bé còn nức nở.

“Tên cháu là gì?”

“Polly Trotsky”.

“Và một cái tên cũng đẹp”. Giám đốc nói. “Bây giờ cháu ra ngoài tìm một bạn trai khác để chơi với nó”.

Con bé đỏ bừng mặt và chạy biến.

“Những tạo vật tí hon tuyệt vời!” Giám đốc nhìn theo nó nói. Rồi ông quay về lũ sinh viên “Điều tôi sắp nói với các anh bây giờ”, ông nói, “có thể khó tin. Nhưng sau đó, khi các anh sẽ quen với lịch sử, thì hầu hết những sự kiện xảy ra trong quá khứ đều khó tin như thế cả”.

Ông vừa nói ra một sự thật đáng kinh ngạc. Vì một thời kì rất dài trước Thời đại Ford Của Chúng Ta, và thậm chí một vài thế hệ sau đó, trò chơi tình dục giữa trẻ em đã bị coi như không bình thường (tiếng cười rộ lên), và không chỉ không bình thường, thật sự còn là vô đạo đức (không!) và do đó đã bị ngăn cấm khắc nghiệt.

Vẻ ngạc nhiên không tin hiện lên trên mặt các thính giả. Những đứa bé tội nghiệp không được phép tiêu khiển sao? Họ không thể tin điều đó.

“Ngay cả những trẻ vị thành niên”, GĐTT nói, “Ngay cả những trẻ vị thành niên như các cậu”

“Không thể thế được!”

“Trừ phi phải lén lút thủ dâm. Đồng tính luyến ái tuyệt đối cấm”

“Tuyệt đối cẩm?”

“Trong hầu hết trường hợp, cho đến khi chúng ngoài hai mươi tuổi”.

“Hai mươi tuổi?” các sinh viên vọng lại vẻ không tin.

“Hai mươi tuổi?” Giám đốc nhắc lại “Tôi đã bảo các anh là các anh sẽ thấy nó không thê tin nổi”

“Nhưng điều gì đã xảy ra?” họ hỏi “Kết quả thế nào?”

“Kết quả thực là khủng khiếp” Một giọng âm vang xen vào cuộc đối thoại khiến mọi người kinh ngạc.

Họ nhìn quanh. Bên rìa đám trẻ nhỏ một người lạ, một người đàn ông tầm thước, tóc đen, mũi khoằm, đôi môi dầy đỏ, cặp mắt xẫm màu và rất sắc. “Khủng khiếp”, ông ta nhắc lại.

GĐTT lúc đó đã ngồi trên một chiếc ghế dài bằng thép và cao su để rải rác trong vườn; nhưng vừa trông thấy người lạ, ông ta đứng bật dậy và lao đến, bàn tay giơ ra, nụ cười hồ hởi, phô cả hàm răng.

“Ngài Kiểm soát! Thật là một bất ngờ thú vị! Các em, các em nghĩ gì nào? Đây là Ngài Kiểm soát, đức ngài Ford tái thế[1], Mustapha Mond!

Trong bốn nghìn phòng của Trung tâm, bốn nghìn chiếc đồng hồ điện đồng thời điểm bốn tiếng. Những giọng nói siêu phàm vang lên từ những cái mồm

“Ca Ngày Chủ nghỉ. Ca Ngày Hai tiếp quản. Ca Ngày Chủ nghỉ.”.

Trong thang máy, trên đường lên phòng thay ca, Henry Foster và Phó Phòng Tiền định khá sỗ sàng quay lưng lại Bernard Marx của Phòng Tâm lý: họ muốn tránh xa sự ô danh ấy.

Tiếng vo vo và ken két của máy móc vẫn còn khuấy động bầu không khí đỏ thẫm trong Kho Lưu trữ Phôi. Các ca trực đến rồi đi, một khuôn mặt màu lupus ban đỏ nhường chỗ cho một khuôn mặt màu lupus ban đỏ khác; những băng tải chuyển động trang trọng và bất tận mang đi những mẻ đàn ông và đàn bà tương lai.

Lenina Crowne lanh lẹn bước đến cửa.

Đức ngài Ford tái thế, Mustapha Mond! Những cặp mắt hân hoan chào đón của các sinh viên gần như bật ra khỏi hốc mắt. Mustapha Mond! Ngài Công sứ Kiểm soát của Khối Tây Âu! Một trong Mười nhà Đại Kiểm Soát Thế Giới. Một trong Mười …

Và ông ngồi xuống ghế băng cạnh GĐTT, ông sẽ ở lại, vâng lưu lại đây và thật sự trò chuyện với họ…trực tiếp từ cái nguồn tin cậy. Trực tiếp từ mồm của chính ngài Ford!

Hai bé đỏ như tôm luộc hiện ra từ những lùm cây gần đó, dương những đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn họ một thoáng, rồi quay lại với trò chơi của chúng dưới những tán cây.

“Tất cả các anh đều nhớ”, vị Kiểm soát nói bằng cái giọng trầm sâu mạnh mẽ của ngài, “Tôi nghĩ tất cả các anh đều nhớ câu nói đẹp đẽ và đầy cảm hứng của ngài Ford Của Chúng Ta “Lịch sử là chuyện nhảm. Lịch sử”, ông nhắc lại chậm rãi “là chuyện nhảm”. Ông vẫy tay, và như thể cầm một túm lông chim vô hình phủi đi một chút bụi, và chút bụi đó là Harappa[2], là Ur[3] của người Chaldaea[4]; một thứ màng nhện, và đó là Thebe[5] và Babylon[6] và Cnossos[7] và Mycenae. Phủi. Phủi- và đâu là Odysseus, đâu là Job, đâu là Jupiter và Gotama và Jesus? Phủi-những vết bụi bẩn cổ xưa gọi là Athens và Rome, Jerusalem và Middle Kingdom -tất cả đi hết. Phủi-nơi mà trước đây là Italy đã trống rỗng. Phủi, các đại thánh đường; Phủi, phủi, Vua Lear và Tư tưởng của Pascal. Phủi, Những nỗi khổ hình của Chúa Jesus; phủi, Requiem; phủi, Giao hưởng; phủi …

“Có đến Fili (Feelies[8]) tối nay không, Henry?” Phó Giám đốc Phòng Tiền định hỏi. “Tôi nghe nói mới ở Alhambra là hạng nhất. Có một màn yêu đương trên một tấm thảm da gấu, họ bảo tuyệt lắm. Mọi sợi lông của con gấu được tái tạo. Những hiệu quả xúc giác đáng kinh ngạc”.

“Đó là lý do tại sao các ông không dạy lịch sử”, ngài Kiểm soát đang nói “nhưng bây giờ đã đến lúc…”

GĐTT lo lắng nhìn ngài. Đã có những tin đồn lạ lùng về những cuốn sách cấm cũ được giấu trong một két sắt trong phòng làm việc của ngài Kiểm soát. Kinh thánh, thơ – có Ford[9] biết là cái gì.

Mustapha Mond chặn đứng cái liếc nhìn lo lắng của ông ta, và hai góc môi đỏ của ngài giật giật một cách mỉa mai.

“Ổn cả thôi, ông Giám đốc”, ngài nói giọng hơi có vẻ chế nhạo. “Tôi sẽ không làm hỏng chúng đâu”.

GĐTT hết sức bối rối.

Những kẻ nào rẻ rúng bản thân mình thì có bộ dạng rẻ rúng thật. Nụ cười trên mặt Bernard Marx đầy khinh thị. Mọi sợi lông trên con gấu cơ mà!

“Tôi sẽ làm một điểm đi tới” Henry Foster nói.

Mustapha Mond lắc một ngón tay “hãy cố mà nhận ra nó”, ngài nói, và giọng nói của ngài khiến cơ hoành của họ run rẩy kì lạ. “Cố mà nhận ra rằng có một người mẹ sinh con là như thế nào”.

Lại cái từ nhơ nhuốc đó. Nhưng lần này không có ai trong số họ dám mơ đến mỉm cười.

“Hãy cố tưởng tượng ‘sống với gia đình mình’ có nghĩa là gì”.

Họ cố, nhưng rõ ràng là không có chút thành công nào.

“Và các anh có biết ‘nhà’ là cái gì không?”

Họ lắc đầu.

Từ căn phòng màu đỏ mờ, Lenina Crowne vọt lên mười bảy tầng gác, bước ra khỏi thang máy và rẽ phải, bước vào một hành lang dài, mở một cánh cửa có ghi PHÒNG THAY ĐỒ CỦA NỮ, lao vào một mớ hỗn độn đinh tai, những tay và ngực và đồ lót. Những dòng nước nóng đang xối xả chảy vào hoặc ùng ục chảy ra khỏi một trăm bồn tắm. Tám mươi máy matxa rung chân không rầm rầm và xì xì đồng thời xoa bóp và mút da thịt rắn chắc và rám nắng của những mẫu giống cái diễm lệ. Mọi người đang nói chuyện bằng hết cỡ giọng của mình. Một máy nghe Nhạc Nhân tạo đang véo von phát ra bản độc tấu kèn super-cornet.

“Hê lô, Fanny” Lenina nói với một cô gái trẻ có những mắc áo và tủ cạnh tủ của cô.

Fanny làm việc trong Phòng Đóng chai, và họ của cô cũng là Crowne. Nhưng vì hai tỷ cư dân của hành tinh chỉ có mười nghìn cái tên, nên việc trùng tên này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Lenina kéo khóa áo khoác của cô xuống, kéo khóa quần và cởi đồ lót. Vẫn đi nguyên giày và tất, cô bước về phía các phòng tắm.

Ngôi nhà, ngôi nhà, một vài phòng nhỏ, ngột ngạt, nhồi nhét một người đàn ông, và theo định kỳ, một người đàn bà phì nhiêu và một bầy láo nháo con trai và con gái đủ mọi lứa tuổi.

Không có khí trời, không có không gian, một nhà tù cằn cỗi, tối tăm, bệnh tật, và hôi hám.

(Mô tả của ngài Kiểm soát sống động đến nỗi một cậu sinh viên, nhạy cảm hơn những người khác, tái mét trước lời mô tả trần trụi đến xuýt ốm)

Lenina ra khỏi bồn tắm, lau khô người, cầm lấy một ống mềm gắn trên tường, hướng vòi phun vào ngực mình, như thể cô sắp tự tử, và ấn lẫy. Một luồng khí nóng phun rắc lên người cô lớp bột hương mịn. Tám mùi thơm khác nhau của au-de-Cologne được bố trí trong những chiếc vòi nhỏ trên chậu rửa mặt. Cô mở chiếc vòi thứ ba từ bên trái, vỗ nhẹ lên người thứ nước hoa đàn hương, và cầm giày và tất tên tay, đi ra ngoài xem có máy mátxa nào rỗi chưa.

Và ngôi nhà là dơ dáy về tâm lý cũng như sinh lý. Về mặt tâm lý, nó là một cái lỗ chuột, một đống rác, nóng nực vì ma sat sinh ra từ cuộc sống chen chúc, nồng nặc cảm xúc. Sự thân mật mới ngột ngạt làm sao, những mối quan hệ giữa các thành viên của một gia đình mới nguy hiểm, điên rồ, tục tĩu làm sao!

Một cách điên khùng, người mẹ ấp bầy con của mình, ấp trên chúng như con mèo cái với lũ mèo con, nhưng một con mèo cái còn có thể nói chuyện, một con mèo cái có thể nói đi nói lại mãi “bé yêu, bé yêu”. “Bé yêu, ô, ô, con nằm trong lòng mẹ, những bàn tay bé bỏng này, niềm vui không thể tả này, cho đến khi bé yêu ngủ mà bọt sữa trắng còn đọng trên mép con. Con bé bỏng của mẹ ngủ ngon…”

“Phải”, Mustapha Mond gật đầu nói. “Nghĩ đến mà rùng mình”.

“Đêm nay cô đi chơi với ai?” Lenina hỏi, cô vừa từ chỗ máy rung chân không đến, giống như một hạt ngọc được chiếu sáng từ bên trong, hồng lên rực rỡ.

“Không ai cả”.

Lenina nhướng lông mày ngạc nhiên.

“Dạo này tôi thấy hơi khó ở”, Fanny giải thích. “Bác sĩ Wells khuyên tôi nên mang Giả Thai[10]“.

“Nhưng, bạn ạ, cô mới có mười chín. Mang Giả Thai không bắt buộc trước tuổi hai mươi mốt”.

“Tôi biết, bạn ạ. Nhưng một số người khỏe hơn nếu họ làm sớm hơn”. Cô mở cánh cửa tủ của cô và chỉ vào một dẫy hộp và lọ nhỏ có dán nhãn ở ngăn trên.

NƯỚC CỐT XI RÔ LITEUM. Lenina đọc to các tên thuốc

OVARIN.

BẢO ĐẢM TƯƠI: KHÔNG ĐƯỢC SƯ DỤNG SAU NGÀY 1 THÁNG TÁM NĂM A.F[11].632 SAU FORD GIÁNG SINH.

CHIẾT XUẤT TUYẾN VÚ: LẤY BA LẦN MỖI NGÀY, TRƯỚC CÁC BỮA ĂN, VỚI MỘT CHÚT NƯỚC

PLACETIN: 5cc TIÊM TĨNH MẠCH BA NGÀY MỘT LẦN

Ôi, Lenina rùng mình. “Sao tôi ghê tiêm tĩnh mạch thế không biết! Cô có ghê không?”

“Có. Nhưng khi nó có tác dụng tốt…” Fanny là cô gái đặc biệt nhạy cảm.

Ford Của Chúng Ta – hay Freud Của Chúng Ta, vì một số lý do bí hiểm, ông chọn tự gọi mình như thế khi ông nói về những vấn đề tâm lý học – Freud Của Chúng Ta là người đầu tiên phát hiện ra những nguy cơ kinh hoàng của cuộc sống gia đình. Thế giới đầy những người cha, và do đó đầy khốn khổ, đầy những người mẹ do đó có đủ loại trụy lạc từ bạo dâm đến trinh bạch, đầy những anh những chị, những em, những cô dì chú bác, đầy điên rồ và tự tử.

“Và tuy nhiên, trong số những người hoang dã ở Samoa, trong một số hòn đảo ngoài khơi New Guinea…”

Ánh nắng nhiệt đới như mật ong trải ấm áp trên những thân thể trần truồng của trẻ em đang nhào lộn bừa bãi giữa những bụi hoa dâm bụt. Nhà là một trong số hai mươi chiếc lều lợp bằng lá cọ. Ở quần đảo Trobriand thụ thai là công việc của những linh hồn tổ tiên; không ai từng nghe nói về một người cha.

“Các cực đoan gặp nhau”, ngàì Kiểm soát nói. Vì những lí do chính đáng, chúng được làm ra để gặp nhau”.

“Bác sĩ Wells nói rằng một thời kì mang thai giả ba tháng sẽ làm nên mọi khác biệt cho sức khỏe của tôi trong ba hay bốn năm tới”.

“Tôi hy vọng ông ấy đúng”, Lenina nói. “Nhưng này Fanny, cô không định nói rằng trong ba tháng nữa cô sẽ coi như không …”

“Ô không đâu, bạn thân mến. Chỉ trong một hai tuần thôi. Tôi sẽ dành buổi tối ở Câu lạc bộ để chơi Cầu Âm nhạc. Tôi nghĩ cậu cũng đi chơi chứ?”

Lenina gật.

“Với ai?”

“Henry Foste”.

“Lại ông ấy à?” Khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương của Fanny bỗng hiện lên vẻ ngạc nhiên đau khổ và bất bình. “Cậu định nói với mình rằng cậu vẫn cứ đi chơi với Henry Foster à?”

Những người mẹ và những người cha, những người em và những người anh. Nhưng còn có những người chồng, những người vợ, những người yêu. Còn có chế độ một vợ một chồng và ái tình lãng mạn nữa.

“Cho dù các anh có thể không biết họ là ai”, Mustapha Mond nói.

Họ lắc đầu.

Gia đình, một vợ một chồng, Độc chiếm khắp nơi, kênh hẹp của sự thúc đẩy và năng lượng.

“Nhưng mỗi người thuộc về một người khác”, ngài dẫn một câu ngạn ngữ học trong lúc ngủ để kết luận.

Các sinh viên gật đầu, nhất trí một cách mạnh mẽ với lời tuyên bố được nhắc lại hơn sáu mươi hai ngàn lần trong bóng tối mờ mịt đã khiến họ chấp nhận chúng, không chỉ như sự thật, mà còn như một tiên đề hiển nhiên là đúng và không thể nào tranh cãi.

“Nhưng dù sao mình cũng chỉ mới có Henry khoảng bốn tháng nay thôi”, Lenina phản đối.

“Chỉ mới bốn tháng! Tôi thích điều đó. Và hơn nữa”, Fanny tiếp tục, chỉ ngón tay buộc tội “không có ai ngoài Henry trong thời gian ấy. Đúng không?”

Lenina đỏ bừng mặt, nhưng mắt cô, giọng nói của cô vẫn còn ương ngạnh. “Không, không có ai khác cả” cô trả lời gần như hung hăng. “Và tôi vui vì không thấy tại sao lại cần có ai khác”.

“Ôi, cô ấy vui vì không thấy tại sao lại cần có ai khác”. Fanny nhại lại, như thể nói với một người vô hình đang đứng nghe phía sau vai trái của Lenina.

Rồi, bỗng nhiên đổi giọng, cô nói “Nhưng nói nghiêm túc, tôi thật sự nghĩ cô nên cẩn thận. Cứ tiếp tục như thế mãi với một người đàn ông, sẽ là điều tồi tệ khủng khiếp. Vào tuổi bốn mươi, hay ba mươi lăm, điều ấy có thể không tệ lắm. Nhưng ở tuổi của cô, Lenina! Không, nó thật sự không hay ho gì. Và cô biết GĐTT phản đổi mạnh mẽ như thế nào với bất cứ thứ tình cảm gì mãnh liệt và kéo dài. Bốn tháng với Henry Foster, và không có người đàn ông nào khác – tại sao, ông ấy sẽ điên tiết nếu ông ấy biết…”

“Hãy nghĩ đến dòng nước có áp lực mạnh trong một đường ống”. Họ nghĩ đến nó. “Tôi đã có lần chọc thủng nó”, ngài Kiểm soát nói. “Một tia nước khủng khiếp!”

Ngài đã chọc nó hai mươi lần. Có hai mươi tia nước tầm thường không đáng kể.

“Con yêu, con yêu…!”

“Mẹ!” Cơn điên dễ lây.

“Con yêu của mẹ, cục cưng, duy nhất của mẹ, cưng, cưng.”.

Người mẹ, một vợ một chồng, tình yêu lãng mạn. Những vòi phun phụt mạnh; những tia dữ dội, mãnh liệt và sủi bọt. Tình yêu của mẹ, con yêu của mẹ.

Không lạ là những người tiền-hiệnđại này điên và độc ác và khốn khổ. Thế giới của họ không cho phép họ sống dễ dàng, không cho phép họ lành lặn, đạo đức và hạnh phúc. Chuyện gì xảy ra với những người mẹ và những người yêu, với những sự cấm đoán họ không được tạo phản xạ để tuân thủ, với những quyến rũ và những ân hận trong cô độc, và với tất cả những bệnh tật và nỗi đau vô tận, với tương lai vô định và cảnh bần hàn – họ bị buộc phải cảm thấy một cách mạnh mẽ. Và việc cảm thấy một cách mạnh mẽ (hơn nữa, trong cô đơn, trong sự cô độc vô vọng của cá nhân) hỏi sao mà họ yên ổn được?

“Tất nhiên, không cần phải bỏ anh ta. Lâu lâu cần có một người khác, thế thôi. Anh ấy cũng có những cô gái khác chứ, đúng không? ”

Lenina thừa nhận điều ấy.

“Tất nhiên là anh ta phải có. Tin Henry Foster là người đàn ông hoàn hảo – luôn luôn đúng. Và rồi còn có Giám đốc để nghĩ đến. Cô có biết một người khắt khe …”

Gật đầu. “Chiều nay ông ấy vỗ vào mông tớ”, Lenina nói.

“Đó, thấy chưa?” Fanny đắc thắng. “Điều ấy cho thấy ông ấy sống theo nguyên tắc nào. Câu nệ thói thường một cách nghiêm ngặt nhất”.

“Sự yên ổn, ổn định”, ngài Kiểm soát nói. “ổn định. Không có văn minh nếu không có ổn định xã hội. Không có ổn định xã hội nếu không có ổn định cá nhân”. Giọng của ngài vang như tiếng kèn trompet. Nghe ngài mọi người thấy rộng mở hơn, ấm áp hơn.

Cỗ máy quay, quay và phải quay mãi mãi. Dừng lại là chết. Một tỉ người đang cào bới vỏ trái đất. Những bánh xe bắt đầu quay. Một trăm năm mươi năm nữa sẽ có hai tỉ người. Tất cả các bánh xe dừng lại. Trong vòng một trăm năm mươi tuần nữa lại sẽ chỉ còn một tỉ: một nghìn triệu người đàn ông và đàn bà đã đói đến chết .

Các bánh xe phải quay ổn định, nhưng không được quay mà không có ai coi sóc. Phải có những người đàn ông để coi sóc chúng, những người đàn ông ổn định vững vàng như những bánh xe trên trục của chúng, những người đàn ông lành mạnh, những người đàn ông vâng lời, ổn định trong thỏa mãn.

Khóc: con yêu, mẹ yêu, con duy nhất của mẹ, tình yêu duy nhất rên rỉ: Tội lỗi của tôi, chúa khủng khiếp của tôi; gào lên vì đau, thốt lên vì xúc động, than khóc tuổi già và nghèo khổ – làm thế nào họ có thể chăm sóc cho các bánh xe quay? Và nếu họ không thể chăm sóc cho các bánh xe …Những thi thể của nghìn triệu đàn ông và đàn bà khó mà chôn hoặc đốt.

“Và dù sao”, giọng Fanny dỗ dành, “thì việc có một hay hai người đàn ông ngoài Henry chẳng phải cái gì đau đớn hay khó chịu. Và thấy rằng cô nên bừa bãi hơn một tí…”

“Ổn định”, ngài Kiêm soát nhấn giọng nhắc lại, “ ổn định. Nhu cầu đầu tiên và cuối cùng. Ổn định. Kể từ đây tất cả chỉ là ổn định”.

Ngài vung tay chỉ những mảnh vườn, tòa nhà khổng lồ của Trung tâm Tạo Phản xạ, những đứa trẻ trần truồng lén lút trong bụi cây thấp hay chạy ngang qua bãi cỏ.

Lenina lắc đầu. “Không biết làm sao”, cô mơ màng “gần đây tôi không cảm thấy mấy thiết tha với lối sống tạp. Có những lúc người ta không thích thế. Cô không cảm thấy như vậy sao, Fanny?”

Fanny gật đầu đồng tình và thông cảm. “Nhưng người ta phải cố gắng”, cô nói, giọng dạy đời. “Người ta phải chơi trò chơi này. Dù sao, mọi người đều thuộc về mọi người khác”.

“Đúng, mọi người đều thuộc về mọi người khác”. Lenina chầm chậm nhắc lại và thở dài, im lặng một lúc; rồi, cầm tay Fanny, hơi bóp mạnh. “Cô hoàn toàn đúng, Fanny ạ. Như thường lệ. Tôi sẽ cố gắng”.

Sức đẩy bị hãm lại chảy tràn ra, và dòng chảy tràn đó là tình cảm, là dục vọng, thậm chí là điên rồ: nó phụ thuộc vào lực của dòng chảy, độ cao và sức mạnh của lực cản. Những dòng chảy không kiểm soát được chảy êm vào những kênh cho trước, thành một trạng thái yên vui êm đềm. (Các phôi đói, những chiếc bơm máu-giả không ngừng quay với tốc độ tám trăm vòng phút. Những trẻ sơ sinh được gạn tru lên, ngay lập tức một nữ y tá xuất hiện với một chai chất bài tiết. Tình cảm ẩn núp trong khoảng thời gian giữa ước muốn và sự hoàn thành nó. Rút ngắn khoảng thời gian đó, thì phá vỡ được tất cả những rào cản không cần thiết đó.)

“Những cậu trai may mắn!” ngài Kiểm soát nói. “Không có nỗi đau nào dư thừa để làm cho cuộc sống của các cậu trở nên dễ dàng về mặt cảm xúc, để bảo vệ các cậu đến mức có thể, khỏi bất kì thứ cảm xúc nào”.

“Ford đang ở trong chiếc xe ô tô rẻ tiền của ông”. GĐTT thì thầm. “Mọi thứ đều ổn với thế giới này”.

“Lenina Crowne?” Henry Foster nói, nhắc lại câu hỏi của Phó Phòng Tiền định khi anh ta kéo khóa quần lên. “Ồ, cô ấy là một cô gái tuyệt vời. Phốp pháp và phổng phao. Tôi ngạc nhiên là anh vẫn chưa chiếm lấy nàng”.

“Tôi không thể nghĩ tôi vẫn chưa chiếm nàng là thế nào”, Phó Phòng Tiền định nói. “Chắc chắn tôi sẽ chiếm được. Vào dịp gần nhất”.

Từ vị trí của mình ở phía đối diện với gian thay quần áo, Bernard Marx nghe lỏm được câu chuyện họ vừa nói và tái mặt.

“Và nói thật với cậu, “tớ bắt đầu thấy hơi ngán vì hàng ngày chẳng có ma nào khác ngoài Henry Foster”. Cô đi tất bên trái vào chân. “Cậu có biết Bernard Marx không?” cô hỏi bằng cái giọng thận trọng quá mức rõ ràng là gượng gạo.

Fanny có vẻ giật mình “Cô định nói…?”

“Tại sao không? Bernard là một Alpha Cộng. Ngoài ra, anh ấy đã rủ tớ đi thăm một trong những Khu Bảo tồn Hoang dã với anh ấy. Tớ lúc nào cũng muốn đến một Khu Bảo tồn Hoang dã.

“Nhưng tiếng xấu của anh ta?”

“Tớ cần cóc gì quan tâm tới tiếng xấu của anh ta?”

“Người ta bảo anh ấy không thích Golf Chướng ngại?”

“Người ta bảo, người ta bảo”, Lenina chế nhạo.

“Và anh ta dùng hầu hết thời gian ở một mình”. Giọng Fanny có chút tinh quái.

“Được, thế thì bây giờ anh ta không một mình nữa, anh ta đã có tớ. Và dù sao chăng nữa, tại sao mọi người khó chịu với anh ấy thế? Tớ thấy anh ấy khá ngọt ngào”. Cô tự mỉm cười với mình, cô ngớ ngẩn đáng thẹn quá! Gần như hoảng sợ – như thể cô là một vị Kiểm soát Thế giới còn anh ta là một người coi máy Gamma –Trừ.

“Hãy xem xét cuộc sống của chính các cậu”, Mustapha Mond nói. “Có ai trong các cậu đã từng gặp chướng ngại không thể vượt qua chưa?”

Câu hỏi được trả lời bằng sự im lặng phủ định.

“Có ai trong các cậu đã từng bị buộc phải sống qua một khoảng thời gian dài giữa ý thức về một ham muốn và sự thực hiện nó chưa?”

“Vâng”, một cậu bắt đầu, và ngập ngừng.

“Nói đi”, GĐTT nói. “Đừng để ngài Ford tái thế phải đợi”.

“Cháu có lần đã phải đợi bốn tuần trước khi một cô gái mà cháu muốn để cho cháu có được cô ta”.

“Và vì thế mà cậu có một xúc cảm mạnh chứ?”

“Dạ mạnh khủng khiếp!”

“Khủng khiếp, chính xác!” ngài Kiểm soát nói. “Tổ tiên chúng ta đã ngu ngốc và thiển cận đến nỗi khi những nhà cải cách đầu tiên đến và ngỏ ý giải thoát họ khỏi những xúc cảm khủng khiếp ấy, họ đã không biết làm gì”.

“Nói về nàng như thể nàng là một miếng thịt”. Bernard nghiến răng. “Chiếm nàng chỗ này, chiếm nàng chỗ khác”. Như miếng thịt cừu. Rẻ rúng nàng như thịt cừu. Nàng nói nàng sẽ suy nghĩ, tuần này nàng sẽ cho mình câu trả lời. Ôi, Ford Ford Ford”. Gã muốn lao lên chỗ bọn chúng và đấm thẳng vào mặt chúng, đấm thật mạnh, đấm liên hồi.

“Đúng đấy, tớ thật sự muốn cậu thử cô ấy”, Henry Foster nói.

“Lấy ví dụ Ectogenesis[12]. Pfitzner và Kawaguchi[13] đã loại bỏ toàn bộ kỹ thuật ấy. Nhưng liệu các Chính phủ có nhòm ngó đến không? Không. Có một thứ gọi là Đạo Cơ Đốc. Phụ nữ bị bắt buộc phải tiếp tục sinh con”.

“Hắn ta xí trai quá!” Fanny nói.

“Nhưng tớ lại thích diện mạo của anh ta”.

“Và nhỏ con quá”. Fanny nhăn mặt, sự nhỏ con đáng ghê tởm và là một đẳng cấp thấp điển hình.

“Tớ nghĩ thế là khá ngọt ngào”, Lenina nói. “Người ta cảm thấy muốn vuốt ve cưng chiều anh ta. Cậu biết không. Như con mèo vậy”.

Fanny lắc đầu. “Người ta nói ai đó đã mắc sai lầm khi anh ta còn ở trong chai – đã tưởng nhầm anh ta là một Gamma – và cho rượu vào chất giả-máu của anh ta. Đó là lý do anh ta còi cọc như vậy”.

“Vớ vẩn!” Lenina phẫn nộ.

“Dạy học trong khi ngủ thực sự bị cấm ở nước Anh. Có một thứ gọi là chủ nghĩa tự do. Nghị viện. Nếu các cậu biết nó là cái gì, thông qua một đạo luật chống lại nó. Các hồ sơ vẫn còn đó. Những bài diễn văn về tự do của nhân dân. Tự do bất tài và tự do khổ ải. Tự do là một cái chốt tròn trong một lỗ vuông”.

“Nhưng, bạn vàng ạ, cậu sẽ được tiếp nhận, tớ bảo đảm với cậu, cậu sẽ được vui vẻ tiếp nhận” Henry Foster phát lên vai Phó Phòng Tiền định. “Dù sao, mọi người thuộc về mọi người khác”.

Một trăm lần nhắc lại ba đêm mỗi tuần trong bốn năm, Bernard Marx nghĩ, gã là một chuyên gia về dạy học trong khi ngủ. Sáu mươi hai nghìn bốn trăm nhắc lại sẽ làm ra một sự thật. Những thằng ngu!”

“Hoặc Hệ thống Đẳng cấp. Thường xuyên đề nghị, thường xuyên bác bỏ. Có một thứ được gọi là nền dân chủ. Làm như con người không chỉ là một sự bình đẳng lý-hóa, mà hơn thế”.

“Thôi được, tôi chỉ có thể nói là tôi nhận lời mời này”.

Bernard ghét họ, ghét lắm, nhưng họ có hai người, họ to con, họ mạnh.

“Chiến tranh Chín năm bắt đầu năm A.F.141″.

“Không, cho dù nếu việc cho rượu vào máu-giả của anh ta là đúng”

“Phosgene, chloropicrin, ethyl iodoacetate, diphenylcyanarsine, trichlormethyl, chloroformate, dichlorethyl sulphide. Chưa nói đến cả acid hydrocyanic “.

“Chỉ đơn giản là tớ không tin”, Lenina kết luận.

Tiếng ầm ầm của mười bốn nghìn máy bay đến trước theo lệnh công khai.

Nhưng ở Kurfurstendamm và Khu Hành chính số Tám, vụ nổ bom vi trùng hầu như không lớn hơn tiếng bôm bốp của những túi bằng giấy.

“Bởi vì tớ rất muốn đi thăm Khu Bảo tồn Hoang dã”.

Ch 3 C6H2(N02)3+Hg(CNO) 2 =? Ờ, bằng gì? Một cái lỗ khổng lồ trong đất, một đống vữa, ít mẩu thịt và nước nhầy, một cái chân vẫn còn mang giầy, bay qua không khí và đáp xuống, bốp, đúng giữa một bụi phong lữ, những cây màu đỏ xẫm; thật là một pha ngoạn mục mùa hè này.

“Cô thật vô vọng, Lenina ạ, hết thuốc chữa rồi”.

“Kỹ thuật của Nga gây nhiễm trùng các nguồn nước thật tài tình”.

Ngồi quay lưng lại với nhau, Fanny và Lenina tiếp tục cuộc trao đổi trong im lặng.

“Chiến tranh Chín năm và cuộc Đại Suy thoái Kinh tế. Có một sự lựa chọn giữa Kiểm soát Thế giới và hủy diệt. Giữa ổn định và…”

Fanny Crowne cũng là một cô gái dễ thương”. Phó Phòng Tiền định nói.

Trong khu nhà trẻ, những bài học Ý thức Lớp Sơ đẳng đã hết, những giọng nói thích ứng nhu cầu tương lai với cung cấp công nghiệp tương lai. “Tớ rất thích bay”, chúng thì thầm, “Tớ rất thích bay, tớ rất thích có quần áo mới, tớ rất thích…”

“Tất nhiên, chủ nghĩa tự do là cái chết vì vi trùng, nhưng dù sao các anh cũng không thể làm mọi việc bằng sức mạnh”.

“Còn lâu mới phổng phao như Lenina. Ồ, còn lâu”.

“Nhưng quần áo cũ thì thật kinh tởm”, tiếng thì thầm vẫn tiếp tục không biết mệt. “Bọn tớ luôn luôn quẳng quần áo cũ đi. Vứt đi còn hơn khâu vá, vứt đi còn hơn…”

“Công việc của Chính phủ là ngồi, chứ không phải đánh. Anh thống trị bằng bộ óc và mông đít, chứ không bao giờ bằng nắm đấm. Chẳng hạn, có một chính sách cưỡng bách tiêu dùng”.

“Đây, tớ đã sẵn sàng rồi”, Lenina nói, nhưng Fanny vẫn lặng lẽ ngoảnh đi. “Chúng ta hòa nào, Fanny quý mến”

Mọi đàn ông, đàn bà và trẻ con buộc phải tiêu thụ nhiều trong một năm. Vì quyền lợi của ngành công nghiệp. Kết quả duy nhất…”

“Vứt đi còn hơn khâu vá lại. Càng nhiều mũi khâu, càng kém sang giàu, càng nhiều mũi khâu…”

“Một trong những ngày này”, Fanny nói, buồn bã nhấn mạnh “cô sẽ gặp rắc rối”.

“Mục tiêu chín chắn trên một qui mô khổng lồ. Cái gì không dùng đến, trả lại tự nhiên”.

“Tớ rất thích bay, tớ rất thích bay”.

“Trả lại cho văn hóa. Đúng, thật sự cho văn hóa. Anh không thể tiêu thụ nhiều nếu anh ngồi im một chỗ và đọc sách”.

“Trông tớ có ổn không?” Lenina hỏi. Áo khoác của cô bằng vải acetate màu xanh lá cây và cổ áo lông thú bằng tơ nhân tạo xanh lá cây.

Tám trăm Tù Chung thân khờ dại bị bắn hạ bằng súng máy ở Golders Green.

Vứt đi còn hơn khâu vá lại. Vứt đi còn hơn khâu vá lại“.

Chiếc quần xooc bằng nhung kẻ màu xanh lá cây và tất len visco đến dưới đầu gối.

Rồi đến cuộc thảm sát nổi tiếng ở Bảo tàng Anh quốc. Hai nghìn người say mê văn hóa bị đầu độc bằng hơi ngạt dichlorethyl sulphide”.

Một chiếc mũ đua ngựa màu xanh lá cây và trắng che rợp mắt Lenina; đôi giày của cô màu xanh là cây sáng và đáng bóng loáng.

“Cuối cùng”, Mustapha Mond nói, “Các Nhà Kiểm soát nhận ra rằng bạo lực là không tốt. Những phương pháp chậm hơn nhưng chắc chắn hơn nhiều về phát triển cơ thể trong môi trường nhân tạo (ectogenesis) và phương pháp Pavlov-mới tạo phản xạ có điều kiện (điều kiện hóa) và dạy học trong lúc ngủ…”

Và quanh eo cô đeo một dây lưng giả da dê màu xanh lá cây có nẹp bạc, phình ra (vì Lenina không phải loại phụ nữ vô sinh) với những dụng cụ tránh thai được cung cấp theo qui định.

“Những phát minh của Pfitzner và Kawaguchi cuối cùng được áp dụng.

Một cuộc tuyên truyền mạnh mẽ chống lại việc tái sản sinh bằng sinh đẻ…”

“Tuyệt!” Fanny nhiệt tình kêu lên. Cô không bao giờ cưỡng lại sức quyến rũ của Lenina được lâu. “Và chiếc thắt lưng chống nhân-mãn[14] mới tuyệt làm sao chứ!”

“Kèm theo một chiến dịch chống Quá khứ; bằng cách đóng cửa các Viện Bảo tàng, cho nổ tung các tượng đài lịch sử (may sao phần lớn chúng đã bị phá hủy trong Chiến tranh Chín năm), cấm tất cả các sách xuất bản trước A.F 150″.

“Tớ nhất định phải kiếm một cái giống của cậu mới được” Fanny nói.

Chẳng hạn có một thứ gọi là kim tự tháp.

“Cái bando da sơn màu đen cũ của tớ.”.

Và một người đàn ông tên là Shakespeare. Tất nhiên các cậu chưa bao giờ nghe nói về những thứ ấy”.

“Nó thật sự đáng ghét, cái bando ấy của tớ”.

Đó là những ưu điểm của nền giáo dục thật sự khoa học

“Càng nhiều mũi khâu, càng kém sang giàu, càng nhiều mũi khâu…”

“Việc giới thiệu Mẫu-T[15] đầu tiên của Ford của Chúng Ta .”.

“Tớ có nó gần ba tháng nay”

“Được chọn làm ngày mở đầu kỷ nguyên mới”

“Vứt đi còn hơn khâu vá lại. Vứt đi còn hơn.”.

“Có một thứ, tôi đã nói ban nãy, gọi là Đạo Cơ Đốc”.

“Vứt đi còn hơn khâu vá lại”.

“Nền đạo đức và triết học của tiêuthụ-thấp…”

“Tớ thích quần áo mới, tớ thích quần áo mới, tớ thích…”

“Hết sức cần thiết khi có nền sảnxuất-thấp; nhưng trong thời đại của máy móc và nitrogen ngưng kết – nó chắc chắn là một tội ác chống lại xã hội”.

“Henry Foster cho tớ đó”

Tất cả các chữ thập bị cắt đầu đi, trở thành những chữ T. Còn có một thứ gọi là Chúa”.

“Nó đúng là đồ giả-da dê thuộc đấy”.

Bây giờ chúng ta có Nhà nước Toàn cầu. Và những lễ kỷ niệm Ngày Ford, và những Đồng ca Cộng đồng, và những Ban Đoàn Kết.

“Ford![16] , tao căm ghét chúng mày quá chừng!” Bernard Marx nghĩ.

Có một thứ gọi là Thiên đường, nhưng tất cả bọn họ đều uống quá nhiều rượu”.

“Giống như miếng thịt, rất giống miếng thịt”.

Có một thứ gọi là linh hồn và một thứ gọi là sự bất tử.

“Cậu cứ hỏi Henry xem anh ấy kiếm nó ở đâu?”

“Nhưng họ thường chơi á phiện và cocaine”.

“Và tệ hơn nữa, nàng cũng nghĩ nàng là miếng thịt”.

“Hai ngàn nhà dược học và sinh hóa học được tài trợ vào năm A.P.178”

“Trông nó rầu rĩ thật”, Phó Phòng Tiền định chỉ Bernard Marx.

“Sáu năm sau nó sẽ được sản xuất đại trà. Thứ thuốc tuyệt hảo”

“Chúng mình chọc nó đi”.

Phấn khích, ma túy, gây ảo giác thích thú”.

“Rầu rĩ thế, Marx, sao rầu rĩ thế”. Một cái vỗ vai khiến gã giật mình, nhìn lên.

Đó là thằng đểu Henry Foster. “Thứ cậu cần là một gram tế bào cơ thể”.

Tất cả mọi ưu điểm của Đạo Cơ Đốc và rượu cồn, không có những khuyết điểm của chúng.

“Ford, tao muốn giết nó!” Nhưng gã chỉ nói, “Không, cám ơn”, và né tránh tuýp thuốc được đưa ra mời.

Biến hiện thực thành ngày hội bất cứ khi nào ta muốn, và trở về không đến nỗi một cơn nhức đầu hay một thần thoại

“Lấy đi”, Henry nài, “lấy đi”.

“Ổn định thật sự được bảo đảm”

“Một centimet khối trị được mười mối u sầu”, Phó Phòng Tiền định nhắc lại một châm ngôn học-trong-khi-ngủ quen thuộc.

“Chỉ còn phải chinh phục tuổi già”.

“Đ. mẹ mày, đ. mẹ mày!” Bernard Marx gào lên.

“Ngu xuẩn!”

“Các hormone sinh dục, truyền máu trẻ, các muối magnesium …”

“Và nên nhớ rằng một gram tốt hơn một câu chửi[17]” Họ tiếp tục trêu chọc và cười

“Tất cả mọi dấu tích sinh lý đáng buồn[18] của tuổi già đã được xóa bỏ. Và cùng với chúng, tất nhiên…”

“Đừng quên hỏi anh ấy về chiếc thắt lưng Malthus nhé” Fanny nói

“ Và cùng với chúng, tất cả những tính khí kỳ quặc của người già. Các tính cách vẫn giữ nguyên không đổi trong suốt đời người”.

“hai vòng Golf Chướng ngại phải qua trước khi trời tối. Tớ phải bay đây”.

‘Làm việc, chơi – vào tuổi sáu mươi với sức lực và những sở thích cứ như còn ở tuổi mười bảy. Những người già thời trước thường từ bỏ mọi thứ, về hưu, theo tôn giáo, dành thời gian để đọc sách, suy nghĩ và suy nghĩ!”

“Những thằng ngu, đồ lợn!” Bernard Marx tự nói một mình, khi gã bước vào hành lang đến chỗ thang máy.

“Bây giờ – tiến bộ biết bao – người già làm việc, người già giao hợp, người già không có thời gian, không có thì giờ nhàn rỗi theo ý thích, không có một phút nào ngồi xuống và suy nghĩ – hay nếu thảng hoặc nhờ một dịp bất hạnh nào đó một kẽ hở thời gian như thế có thể hé ra trong những trò tiêu khiển đặc quánh của họ, thì đã luôn luôn có soma (thể tế bào) soma ngon ngọt, nửa gram cho nửa ngày nghỉ, và một gram cho một cuối tuần, hai gram cho một chuyến đi Phương Đông tráng lệ, ba cho một vĩnh hằng tăm tối trên mặt trăng, quay trở về họ sẽ thấy mình ở phía bên kia của kẽ hở thời gian ấy, an toàn và trên mặt đất rắn chắc của lao động và giải trí hàng ngày, chạy nhao từ Fili[19] này đến Fili khác, từ cô gái đến cô gái phổng phao, từ sân Golf Điện tử đến…”

“Đi nơi khác chơi, lũ con gái kia” GĐTT quát giọng giận dữ. “Đi nơi khác chơi, mấy thằng con trai kia! Chúng mày không thấy ngài Ford tái thế đang bận à? Đi và chơi trò chơi ái tình của chúng mày ở chỗ khác”

“Lũ trẻ tội nghiệp”, ngài Kiểm soát nói.

Chầm chậm, trang nghiêm, với tiếng máy rì rầm nho nhỏ, các Băng chuyền tiến lên, ba mươi ba centimet một giờ. Trong bóng tối màu đỏ xậm, vô số viên hồng ngọc lóe sáng.

(Xem tiếp kỳ sau)

Chú thích

[1] Nguyên văn: His Fordship: danh xưng một nhân vật đáng tôn kính mang đầy “tính chất Ford”

2 Harappa: Nền văn minh cổ thuộc thời đại Đồ Đồng, ở Pakistan

3 Ur: Một thành bang quan trọng của khu vực Lưỡng Hà cổ đại (nay thuộc Iraq )

4 Chaldaea: dân tộc Xê-mit sống ở đông nam khu vực Lưỡng Hà vào cuối thế kỷ 9 và đầu thế kỷ 10 tr.C.N. Sau thế kỷ 6 (tr.CN) bị đồng hóa vào Babylon.

5 Địa danh quan trọng trong thần thoại Hy Lạp, với những câu chuyện về Cadmus, Oedipus, Dionysus..

6 Babylon: Thành phố quan trọng trong khu vực Lưỡng Hà cổ, nằm giữa hai con sông Tigris và Euphrates

7 Cnossos: (Knossos) từ tên thành phố cổ Hy Lạp Crete (thời đại Đồ Đồng).

8 Feelies: phim nhục cảm, gợi tình, khích động tiếp xúc cơ thể, với tâm thế tự do thoải mái. Người xem ngồi trong những ghế đặc biệt, có thể sờ mó, tương tác với phim.

9 có trời biết là cái gì.

10 Nguyên văn: Pregnancy Substitute. (Có lẽ là dùng hóa chất tác động vào hệ thống hormone để người phụ nữ có cảm giác như thai nghén).

11 Xem chú thích 1.

12 Sự phát triển của một cơ thể sinh vật trong môi trường nhân tạo

13 Hanz Pfitzner: nhà soạn nhạc Đức nổi tiếng với vở opera Palestrina. Vở opera này mô tả Công đồng Trent, một hội nghị của Giáo hội Công giáo để giải quyết vụ rùm beng về những Cải cách mới của đạoTin Lành. Ekai Kawaguchi là một nhà sư Nhật Bản. Cả hai nhân vật này ám chỉ tôn giáo, vì các nhân vật hư cấu trong truyện này đi ngược lại những niềm tin tôn giáo phổ biến lúc đó, bằng cách phát triển ectogenesis (quá trình nuôi bào thai bên ngoài dạ con).

14 Malthusian belt. Thomas Robert Malthus (1766-1834) nhà kinh tế chính trị và nhân khẩu học người Anh, đề xướng thuyết nhân mãn.

15 Mẫu ôtô Ford, tay lái bên trái.

16 Trời ơi!

17 Châm ngôn: “a gram is better than a damn”.

19 Nguyên văn: stigmata: những dấu vết trên cơ thể chúa Giê xu khi người bị đóng đinh trên thập giá.

19 Xem chú thích 14.


Comments are closed.