Nguyễn Duy và hai bài thơ mới nhất

Người Đô Thị xin giới thiệu hai bài thơ mới nhất của Nguyễn Duy, như cách ông nói trong thư gửi bạn bè tháng 5.2017: “tập viết trở lại”.

LTS. Nguyễn Duy làm thơ từ khi còn là học sinh cấp ba Lam Sơn, Thanh Hóa. Năm 1973, người lính binh chủng thông tin 26 tuổi Nguyễn Duy đoạt Giải nhất cuộc thi thơ Tuần báo Văn nghệ với chùm thơ trong đó có bài Tre Việt Nam nổi tiếng, vừa được tạc vào bia đá đặt tại công sở xã Đông Vệ, thành phố Thanh Hóa quê ông.

Năm 1997, mười năm trước khi nhận Giải thưởng Nhà nước về văn học – nghệ thuật (2007), Nguyễn Duy tuyên bố “gác bút” khi đã có “lưng vốn” 6 tập thơ với mấy trăm bài, có những bài được cho là “có thể xếp vào các bài thơ hay nhất của Việt Nam”. Lý do duy nhất, như ông nói, là để tập trung làm lịch thơ, in thơ – triển lãm thơ trên tranh, tre, nứa, lá và giấy dó.

Thơ Nguyễn Duy đã được dịch ra tiếng Anh và cùng ông đi giới thiệu ở nhiều quốc gia. Trải qua rất nhiều biến động về sức khỏe của người thân và của chính mình, Nguyễn Duy đã lâu lắm không viết bài thơ nào. Nhưng, thơ là tâm trạng, là cảm xúc, là thái độ sống của mỗi người, làm sao kìm nén, thế nên mấy tháng nay khi cảm xúc dâng trào trước nhiều sự kiện của đời sống xã hội, Nguyễn Duy đã quay lại với thơ.

Người Đô Thị xin giới thiệu hai bài thơ mới nhất của Nguyễn Duy, như cách ông nói trong thư gửi bạn bè tháng 5.2017: “tập viết trở lại”.

clip_image002

Chút tâm tình

Thương nhớ anh Việt Phương

Giữa cung cấm anh chỉ ngồi ghế xép
ghế đầu sai
giúp việc
triều đình không có ghế cho thơ

Đại sự quốc gia tuôn qua tay anh
soạn thư
thảo hịch
ho ra bạc
khạc ra tiền
thét ra lửa
em là bài thơ mà anh là tác giả (*)
vô danh

Chỉ làm thơ anh mới được là mình
giữa trang thơ anh thành chính chủ
ghế phụ hóa ngai vàng
vua quan làm con chữ
vỡ ra rằng thơ là đấng quyền năng

Vỡ ra rằng khi anh nằm xuống
hơn với thiệt hỏa táng
chức với sắc hỏa táng
mọi thứ đều danh hư
mộ chí giữa đời một tước hiệu
Nhà Thơ.

(Sài Gòn, 9.5.1017)
                                                                          __________________

                                                                                              (*) Một ý thơ của Việt Phương

Cái gốc

Phúc chu thủy tín dân do thủy (*)

Thượng sách muôn đời lấy dân làm gốc
nhân dân đây
cái gốc quốc gia này.

Bán mặt cho đất
bán lưng cho trời
nhân dân mẹ cha
nhân dân ông bà
nhân dân tổ tiên
nhân dân nguồn cội
hột gạo củ khoai nuôi nấng cả giống nòi.

Mảnh đất truyền đời
chát mồ hôi
đắng máu
lớp lớp anh hùng áo vải
lớp lớp xác người giữ đất
vẫn nhân dân.

Sao nên nỗi người cày không có ruộng
luật hoang vu hoang hóa nhân tình?

Sao có kẻ sống mọt đời vắt vểu
ăn quả trên cành tè axit gốc cây?

Ai ủ cái ung mủ tanh khoang mũi
ngửi hoa hồng sặc một mùi hôi?

Ai nuôi cái mù lòa đáy mắt
nhìn nhân dân ngấp ngoáng bóng thù?

Ai lăm lăm đẩy dân sang phía địch
tự biến thành thù địch trước nhân dân?

Lai tỉnh
hỡi lương tri
lai tỉnh!

(Những ngày đau trong bệnh viện, tháng 4.2017)

                                                                                                      _________________________

                                                                                       (*) Lật thuyền mới biết dân là nước
                                                                    (Quan hải, Nguyễn Trãi)

Nguồn: http://nguoidothi.net.vn/vn/news/van-hoa-giai-tri/nghe-xem-doc/8326/nguyen-duy-va-2-bai-tho-moi-nhat.ndt

Comments are closed.