Thơ Đoàn Tùng Nguyễn

 NHỮNG BÀI THƠ ĐÓI

 

Chợt đúng khi nỗi buồn se thắt lại

Tôi bỗng thấy mình vẫn nên yêu đời

Khi vẫn còn những đứa trẻ bơ vơ trong cơn đói

Khi có những người sống không chút hy vọng nào.

Đêm nay nỗi buồn lang thang đi vào miền cổ tích

Để ru những nỗi đau bên ông bụt hiền lành

Để những cái đói được ăn những bữa cơm trong mộng

Để người đời hại nhau như trong truyện cổ tích mà thôi…

Xưa người ta yêu nhau trong nhiều cơn đói

Đói thành quen như những câu chuyện làm quà

Nhưng những bài thơ tình thầm trao nhau không bao giờ đói

Những bài thơ no tròn con chữ, rừng rực men yêu

Khi người ta đói nhưng không cảm thấy mình bị đói

Những hy vọng chết đi lại là nỗi yêu thương…

Rồi đến lúc tôi chợt thấy buồn

Khi đọc những bài thơ mà người ta viết ra trong cái thời no đủ

Những bài thơ đói âm điệu. Đói vần

Đói vắng cả thứ tình diết da nuôi thơ như đất sống

Những con chữ khô khốc vật vờ, trơ xương nhân gian.

Những bài thơ đói

khi người ta no nê…

 

VÔ ĐỀ EM

*

Em ở đâu

Cái chấm nhỏ định vị IPhone để anh đi tìm

Giữa phố phường rộn rã sắc màu

Em ở đâu…

Em ở đâu một ngàn năm sau

Cái chấm nhỏ trái đất giữa thiên hà vô tận

Cô đơn tình người giữa thiên hà không tên…

*

Giữa cơn mưa

Ta khát

một giọt em

Ta đi dưới mưa ướt hàng trăm triệu giọt

Chỉ khát một giọt thôi

Là em.

*

Hỏi gió có quà cho ta không

Hương hoa dạ hương những đêm mất ngủ

Nhớ con phố cũ

Nhớ trăng đêm

Tiếng trở mình của mẹ.

Đêm nay

Chẳng có món quà nào cho nỗi nhớ em…

 

NHỮNG CÂU CHUYỆN VỤN

 

1.

Cây chổi lau nhà dùng nhiều năm đã cũ

Như lão già hói đầu rụng dần từng mảng tóc với thời gian

Ta vứt đi. Thay cây chổi mới

Vợ về. Tháo giữ lại cái cán làm cán cờ.

 

2.

Gần nhà

Có bà cụ ở quê lên sống cùng con Hà Nội.

Lưng còng như dấu hỏi. Thỉnh thoảng nhờ người dắt qua đường 

Tôi tuy lưng đau nhưng vẫn còn đi thẳng

Dắt cụ qua đường như hai cái dấu hỏi và cái dấu chấm than

Lọ mọ giữa những làn xe, người ồn ào và vội vã.

 

3.

Thỉnh thoảng theo vợ con đi chùa

Chỉ làm nhiệm vụ ngồi trông giày dép cho cháu con vào lễ

Chùa đông người, dày đặc khói hương và bạt ngàn những đồng tiền lẻ

Chẳng được nghe sư cầu kinh gõ mõ bao giờ.

 

 

BẾN MÊ

 

Nếu bầu trời không có mây

Thì môi em mọng như một điều chân lý

Đường đời ba mươi sáu ngả rẽ

Biết rẽ lối nào đây…

Rẽ về em. Lối hoang đầy cỏ dại

Lối tình si

Ta lùi lại

Suốt bốn mùa loanh quanh tìm lối rẽ…

Những lối rẽ hoang lạc

Đi về đâu.

Nếu bầu trời không có mây

Thì môi em mọng như một điều chân lý

Thường tình ai cũng sẽ rẽ vào lối ấy

Dẫu lối hoang mơ mộng có mọc đầy.

Ta biết mình đã lạc chính lúc tìm lối rẽ

Bởi

Ngả rẽ nào cũng lạc tới bến mê.

 

SỢ

 

Chân lý ở quanh ta. Ừ nhỉ

Bị những điều xảo trá đè lên

Sự u mê đè lên những kiếp người khốn khổ

Sự sợ hãi như sợi dây thòng lọng đe doạ ở trên đầu

Người ta sợ nói phạm như những lời báng bổ

Với Phật pháp giáo lý và niềm tin

Nhưng họ có biết đâu

Phật chỉ còn là cái tên gọi

Từ miệng lũ ác tăng khoác áo cà-sa

Lời thuyết giáo như những lời đe doạ

Có thứ khổ đau còn hơn cả kiếp khốn cùng…

Người ta sợ nói ra những lời lên án

Lũ cường quyền độc ác, gian tham

Bởi chính những điều ngụy biện mà người ta đã bị nhồi vào sọ

Rằng

Đã là thằng ngườ i- rồi kẻ nào cũng đến lúc gian tham

Bởi

Máu, dùi cui, nhà tù và dây thép gai

Những chiếc còng tay lạnh lùng doạ dẫm…

Chân lý ở quanh ta. Ừ nhỉ

Bị những điều tàn ác đè lên…

 

Đ.T.N

 

Comments are closed.