Đừng quên những dân oan

Võ Thị Hảo

Càng ngày, Việt Nam càng chồng chất thêm những dân oan.

Làm sao đếm xuể những nỗi oan khuất của người Việt Nam.

Thương xót bao nhiêu cho đủ!

Những người oan đã chết, đã bị tổn thương cho các cuộc chiến trường kỳ tranh giành quyền lực và địa vị cho những kẻ sẵn sàng đạp lên công lý và mạng sống của người dân chỉ vì quyền lợi của chính mình.

Thương xót những người oan đã chết dưới bàn tay đồng chí mình trong Cải cách ruộng đất Việt Nam và những cuộc cải tạo, thanh trừng, những nhà tù tàn bạo.

Thương xót những người bị vùi dập trong Nhân văn Giai phẩm và những cuộc “tiền trảm hậu tấu” khác nhân danh quyền lợi đất nước; những giai phẩm văn chương và báo chí đã bị vu cáo, thủ tiêu hoặc bị “nạo hút” ngay từ trong trứng bởi nhiều kẻ tham tàn trong hệ thống chính trị, tuyên huấn và tuyên giáo kiểm soát nhằm bức tử quyền tự do ngôn luận và nhân quyền của người Việt Nam!

Thương xót những người oan bất đồng chính kiến, những chí sĩ yêu nước vô tội đang bị vu cáo, bôi nhọ, bị cầm tù đày đọa chỉ vì nói thật, viết thật, bênh vực cho quyền lợi của người dân và sự minh bạch cho Việt Nam lên đường phát triển.

Thương xót những văn nghệ sĩ, nhà báo, những nhà giáo dục, khoa học và những người có học, những quan chức… đã vì sự đàn áp, sự sợ hãi, hoặc sự giả dối, sự vì quyền lợi riêng mà đành để lạc mất linh hồn, cam tâm sống kiếp chẳng được ngẩng đầu lên nói thật dưới mặt trời, giam chặt linh hồn bức bối hoặc mục ruỗng trong thân thể bóng bẩy căng da thắm thịt, câm lặng giả mù giả điếc trước tiếng khóc than của muôn dân và đã đến ngày chính bản thân mình cũng đã biến thành dân oan.

Thương xót những người oan vùi thây bụng cá trong những cuộc vượt biển để trốn chạy sự đàn áp hoặc không đội trời chung với phía “thực thi tội ác chống lại loài người”.

Thương xót bao nhiêu cũng chằng đủ, cho những người oan mới đây thôi bị những kẻ vì tiền mà xả lũ thủy điện dìm chết người hàng loạt, những trẻ em và người dân chết dịch bệnh hàng loạt vì sự bưng bít để nhà quản lý lấy thành tích và đương nhiên sau đó là tiền…

Thương xót bao người oan nhảy lầu tự tử vì tuyệt vọng do chính sách điều hành kinh tế quyền lợi nhóm; sự tham nhũng, độc quyền đã đẩy những người kinh doanh lương thiện vào kiệt cùng vỡ nợ, bị lừa đảo…

Thương xót những người oan bị chính đồng loại hoặc người thân của mình cướp giết hiếp trong sự mù quáng tuyệt vọng cuồng điên của xã hội không lối thoát, đạo đức và văn hóa mê loạn, sự giả dối và bạo lực, sự cướp đoạt lên ngôi thống trị.

Thương xót biết bao những người oan bị đánh đập, bị chết bởi tay những công an mà chính tay dân đã đổ mồi hôi sôi nước mắt nộp thuế nuôi dưỡng ngày đêm. Những kẻ bạo hành đó được chính thể nuông chiều, nghĩ mình là những ông trời con muốn đánh, muốn giết ai cũng được!

 Và làm sao không nhận ra vô số người oan Việt Nam đang chết dần mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút vì không có cách gì tránh nổi bệnh tật và chết dần mòn do thực phẩm độc, không khí độc và chất thải độc đang bao trùm tuyệt đối lên đất nước này. Vô số người chết oan vì chẳng đủ tiền vào bệnh viện hoặc bệnh viện không chữa do không đút lót đủ tiền cho đám bác sĩ và nhân viên y tế vô lương, đành cam tâm chết trong xó xỉnh như những con chuột bị buộc phải ăn bả độc.

Thương xót vô số cơ hội mà đất nước và người dân Việt Nam đã bị cướp đoạt để mỗi ngày một trở nên lạc hậu, bị dối lừa, trở thành một trong những quốc gia đứng áp chót về công nghệ, kinh tế, điều kiện giáo dục, y tế, an sinh xã hội, tự do và nhân quyền trên thế giới.

 Và nếu đất nước này đã bị ngầm bán cho TQ, với những Công hàm, với những Hội nghị Thành Đô, Đường dây nóng, những cuộc học tập và chỉ thị của ” nước mẹ” tàn bạo với “đứa con hoang đàng”, với những bô xít, giàn khoan, công trình thủy điện, dự án đầu tư, dự án cho thuê đất biên giới và những đặc khu kinh tế… càng khai triển càng nạo vào xương tủy đất nước Việt Nam, thì tất cả người Việt Nam chúng ta, kể cả trong và ngoài nước, thực sự ai tránh khỏi số kiếp dân oan?! …

Mọi người Việt Nam, nếu còn nghĩ đến mình, con cháu và đất nước, sẽ chẳng thể nào ngừng liệt kê những người oan. Vô số kiểu người oan mà một người nhỏ bé như tôi không đủ sức nhận diện.

Nhận diện và thương xót chưa đủ. Chúng ta hãy mở miệng và mở lòng yêu thương cho nhau, bằng cách lên tiếng chống lại sự dối lừa, bạo quyền và bất công, giúp đỡ những người oan, thúc đẩy cải cách thể chế để cứu lấy chính mình.

Mời các bạn đọc bài Văn tế dân oan mà Võ Thị Hảo đã viết cách đây mấy năm, sau vụ một người chỉ vì không cài quai mũ bảo hiểm mà bị đánh chết trong đồn công an. Từ ngày đó đến nay, dân oan càng thêm chồng chất…

Nguồn: http://huynhngocchenh.blogspot.com/2014/07/ung-quen-nhung-dan-oan.html

Văn tế dân oan

Võ Thị Hảo

http://www.danchimviet.info/archives/30367

 

Lời tác giả: Cho tôi gửi tặng những người dân Việt Nam đã oan, còn oan hoặc đã chết dưới cường quyền, bạo lực và bất công và vì những lý do ngụy biện.

Thương thay

 

Một ngày

Người ra ngõ

Người xuống đường

Bước dân lành lụm cụm con sâu cái kiến.

 

Một ngày

Trong vô tội

Người bị đánh đạp bỏ mạng nơi công đường

Cổ gẫy

Tứ chi liệt rũ

Đớn đau quặn mình tiếng nấc tắt thở

 

Một ngày chẳng như mọi ngày

Mẹ gần đất xa trời không kịp nhìn con lần cuối

Nhận xác con nơi công đường

Mẹ già đứt ruột.

 

Mẹ ơi!

Thôi đừng khóc

Nước mắt mẹ đã cạn

Con đâu phải người chết oan đầu tiền trên xứ sở này!

 

Kìa vợ, kìa con!

Tiếc thương cha

Thì cứ để xác cha nằm trong đá lạnh.

Xác thân ta lời chứng

Những vết chém từ trái tim lựu đạn.

 

Này mẹ này vợ này con

Hãy khum bàn tay cần lao

Che gió

Nến hắt hiu nhỏ giọt nước mắt trắng

 

Cha về!

 

Kìa mẹ!

Lưng còng mẹ úp mặt trên xác con

Mai này mẹ xuống suối vàng được không?

Hồn con quẩn quanh đời đời phố lạnh

 

Con gái ơi!

Cúng cơm cha ư?

 

Thôi này con,

Hãy nấu cháo lá đa

Con hãy vung tay ngang trời những trận mưa gạo và muối

Rắc khắp bốn phương trời nước Việt

Còn chưa đủ đâu !

 

Vì cha không thể ăn một mình

Cha đi nhập dòng hồn oan đông đàn dài lũ

Thiên hạ ơi! Hãy gửi cho những oan hồn chúng tôi mỗi người một hạt muối!

 

Đồng bào ơi!

Tôi ra đi nguyên lành với tiếng cười

Trở về chỉ còn linh hồn dật dờ đầu ngõ.

 

Tôi con ma mới

Nhập vào dòng ma oan cũ

Dài như sông.

 

Đồng loại ơi!

Chúng tôi đã tan nát xác thân

Chúng tôi chết oan bởi người ta, bởi ngàn vạn cớ

Như con sâu cái kiến bị dí nát dưới gót giầy

Không một lời kêu van nào không một giọt nước mắt nào không một công lý nào làm mềm nổi những trái tim lựu đạn.

 

Hồn chúng tôi dật dờ luẩn quẩn cổng công đường.

 

Đòi mạng.

 

Kìa, người Việt !

Chúng tôi chết tức tưởi bởi những kẻ bạo ngược

Những kẻ ăn lộc dân để hành hạ giết dân!

 

 Kìa ngẩng lên xem

Nơi nào đục khoét tiệc tùng bán tước mua quan lễ hội tưng bừng trộm cướp

Cuộc hành lễ ma quái của những trái tim lựu đạn

Những tua lưỡi bạch tuộc.

 

Gục mặt xuống coi

Có thấy chúng ta đông đàn dài lũ

Từ miền xuôi miền ngược đến ngõ hẻm hang cùng

Dân oan đi thành rừng không còn nước mắt để khóc

 

Tiếng kêu tắc nghẹn cổ họng

Mỗi tiếng nói khạc ra từng ngụm máu

Trăm vạn lời vốc máu ai người đáp lại?!

 

Kẻ có lương tâm hãi sợ

Báo chí lặng câm với lưỡi hái trên đầu.

 

Ôi những mặt héo tim héo linh hồn rực rỡ

Những hồn oan những hồn oan hồn oan

Rạch trời tiếng kêu xé ruột!

 

Biết không? Biết không có biết không?

Hỡi dòng người vô cảm

Rùng rùng đi mê loạn

Đàn kiến khốn khổ quằn quại kiếm ăn

Câm lặng nhìn đồng bào mình chết

Dưới bàn tay bạo tàn

 

Hỡi ôi!

 

Này lễ cầu hồn

 

Ai kia

Người người

Xin đừng vờ ngủ

 

Đừng giả điếc

Rồi đến lượt mình

Một ngày tức tưởi nhập dòng oan.

 

Hãy gửi cho chúng tôi đông đàn dài lũ mỗi người một hạt muối

Đốt cháy triệu ngọn lửa

 

Trên lễ cầu hồn

 

Lúc rạng đông/.

 

© V.T.H

© Đàn Chim Việt

Comments are closed.