Mehdi Jowkar (IRNA, Iran)
Phạm Nguyên Trường dịch
Cảnh những tên lính IS dùng búa tạ đập phá những pho tượng cổ làm người ta nhớ lạicâu nói của nhà triết học người Pháp, Albert Camus: “Những người nói rằng họ biết tất cả mọi thứ và có thể làm tất cả mọi thứ, cuối cùng sẽ đi đến kết luận rằng phải phá hủy tất cả”. Thật vậy, những kẻ cực đoan không chỉ giết người, chúng đang nhổ tận gốc, trốc tận rễ lịch sử.
Giết người – là hành động khủng khiếp, nhưng còn khủng khiếp hơn hơn khi chứng kiến niềm vui mà hành động giết người mang tới cho những kẻ khủng bố,cũng như niềm hân hoan khi chúng cho thiên hạ thấy tội ác của chính mình. Ai chết cũng đều làm người khác cảm thấy buồn, nhưng giết người còn làm người ta đau hơn. Người này bị người khác giết còn làm chúng ta cảm thấy đau đớn hơn và tự hỏi: “Vì sao?”
Thường thì những kẻ giết người đều có lý do nào đó. Nhưng, vẫn chưa ai trả lời được câu hỏi có từ bao đời nay: diệt chủng để làm gì và làm sao mà một nhóm người đó có thể nghĩ rằng họ là những người tốt hơn những người khác và tự coi mình là Thượng Đế, tự ra những bản án tử hình và sau đó thực thi những bản án đó?
Nhưng đấy không phải là tất cả. Không chỉ giết người mới làm ta đau khổ. Tàn phá hoại lịch sử cũng cay đắng chẳng khác gì hành động giết người, và nỗi đau do những hành động man rợ đó gây ra thậm chí còn sâu sắc hơn và tạo ra những hậu quả nặng nề hơn.
Lịch sử từng có biết bao nhiêu ví dụ về tội diệt chủng và giết người vì những lí do rất khác nhau, nhưng những hình thức giết người hàng loạt do những kẻ ủng hộ những hệ tư tưởng giáo điều trong khi tìm cáchgiành địa vị bá chủ là khủng khiếp nhất và man rợ nhất. Dù đó là vụ giết hàng ngàn người trong các cuộc chiến tranh tôn giáo hoặc giết hàng triệu công dân bình thường do những người cánh tả hay cánh hữu hiện đại thực hiện – tất cả đều là những bằng chứng lịch sử về những đau khổ của nhân dân.
Mặc dù vậy, lịch sử không có nhiều ví dụ về những tác phẩm của nền văn minh nhân loại bị gót giày của những kẻ cuồng tín xéo nát.
Những hành động man rợ thường xảy ra trong các cuộc chiến tranh khác nhau, nhưng những hiện vật trong bảo tàng thì ít khi bị tấn công, dân tộc nào hay nhóm chính trị nào hành động như vậy chắc chắn sẽ phải nhận những đòn trừng phạt nghiêm khắc của lịch sử. Bằng chứng là Alexander Đại đế, người đã ra lệnh đốt thành phố Persepolis thủ đô của Ba Tư, và những tên xâm lược Mông Cổ, những kẻ đã cướp phá các nước bị họ chiếm đóng. Tất cả bọn họ đều phải trả giá đắt.
Đôi khi rất khó nói về những đau khổ mà sự man rợ của bọn cuồng tín gây ra cho con người. Vào những lúc như thế, tay đành buông xuôi, thấy nặng nề và đau tức trong lồng ngực.
Dường như sự đau khổ của con người là không giới hạn và chẳng bao giờ chấm dứt được và sự tiến bộ của nền văn minh không những không giảm bớt được khổ đau mà, ngược lại, đã cung cấp cho những kẻ giáo điều những biện pháp nhạo báng con người hiện đại hơn.
Hiện nay Trung Đông đang trải qua giai đoạn đen tối nhất trong lịch sử của mình. Sự xuất hiện của nhóm khủng bố IS ở Syria và Iraq và những tội ác mà chúng thực hiện mỗi ngày làm lương tâm nhân loại bị tổn thương đến mức không cótừ ngữ nào mô tả được. Có cảm giác như các thành viên của nhóm người này thích giết người đến mức chúng đang phát minh ra những kiểu hành hình mới để được nhiều khoái cảm hơn. Sáng kiến mới nhất của chúng là thiêu sống một cách tàn bạo đối thủ!
Dường như tội ác của IS sẽ không bao giờ chấm dứt. Nhưng ngay cả trên khung cảnh những vụ giết người mà bọn khủng bố đang làm mỗi ngày thì việc phá hủy các di tích văn hóa ở Iraq cũng là sự báng bổ thánh thần không thể nào tha thứ được.
Khu vực nhà nước Iraq và Syria vẫn được coi là cái nôi của nền văn minh, nơi có những di tích văn hóa có giá trị nhất của toàn thể loài người. Hiện nay, một số nơi trong khu vực độc đáo này đang nằm dưới quyền kiểm soát những kẻ man rợ nhất, kể từ sau cuộc xâm lược của người Mông Cổ.
Cuộc chiến tranh ở Syria đã phá hủy nhiều di sản văn hóa của đất nước này, điều này, tự nó đã là thiệt hại cực kì to lớn đối với nền văn minh của nhân loại. Nhưng, đau xót hơn là sự phá hủy có chủ ý và theo kế hoạch những hiện vật của nền nghệ thuật cổ đại mà IS đang tiến hành ở Iraq.
Việc đốt thư viện ở Mosul với hàng trăm bản thảo có giá trị lịch sử và việc phá hủy bảo tàng trung tâm của thành phố này với những hiện vật đã được tạo ra từ hàng ngàn năm trước và thuộc về giai đoạn lịch sử cổ xưa của vùng Lưỡng Hà, là những ví dụ nổi bật về tội ác của nhóm khủng bố này đối với di sản lịch sử của nhân loại. Những hành động này của bọn khủng bố chứng tỏ rằng hệ tư tưởng của chúng ngu dốt và phi nhân đến mức nào.
Trước đó,nhóm này đã bắt đầu bán hàng loạt những hiện vật có giá trị lịch sử của Iraq trên thị trường chợ đen và phá hủy những bức tường cổ của Nineveh (thủ đô của nhà nước Assyria từ thế kỷ VIII tr. C.N.). Những hành động như thế đã gây ra những thiệt hại không thể khắc phục về mặt bảo tồn lịch sử loài người và không bao giờ khắc phục được nữa.
Viện cớ rằng những hiện vật đó tượng trưng cho thái độ sùng bái thần tượng và rằng chính nhà tiên tri của Hồi giáo cũng phá hủy những bức tượng ở Kaaba, nhóm khủng bố này đã phá hủy một loạt giá trị văn hóa của Iraq, mà trên thực tế đấy là những giá trị của cả loài người. Nói thêm rằng, trong giai đoạn cầm quyền ở Afghanistan, lấy cớ là đấu tranh với những người ngoại đạo, Taliban cũng đã thực hiện những biện pháp tương tự như thế và chúng đã phá hủy một trong những bức tượng Phật lớn nhất thế giới.
Việc IS phá hủy các di tích cổ xưa của nền văn hóa ở Iraq, lấy cớ rằng những hiện vật này là biểu hiện của thái độ sùng bái thần tượng, đặt cho chúng ta một câu hỏi: nếu tuyên bố đó là đúng thì tại sao trong toàn bộ lịch sử một ngàn năm trăm năm của đạo Hồi, không có nhóm chính trị Hồi giáo nào cho phép mình có thái độ như thế đối với những giá trị văn hóa của những vùng lãnh thổ mà họ chinh phục được? Và tại làm sao mà ngay cả trong buổi bình minh của Hồi giáo, những người Hồi giáo đầu tiên chinh phục được những vùng đất này đã không cư xử như những tên mọi rợ?
Tư duy giáo điều như thế không chỉ coi thường ý chí của con người, như một món quà quý giá nhấtmà Thượng Đế đã ban tặng cho loài người, mà còn đàn áp một cách tàn nhẫn nhất mọi bất đồng đối với giáo lí tôn giáo. Phá hủy các di tích của nền văn minh là đỉnh điểm của sự nhục mạ nhân phẩm mà hệ tư tưởng này đã làm.
Có lẽ, sẽ đúng khi nói rằng, những nỗ lực nhằm phá hoại những biểu tượng của nền văn minh và tước đoạt kí ức lịch sử của người dân là ví dụ hiển nhiên nhất của sự vi phạm những quyền tự do của con người.
“Nhà nước Hồi giáo” đã chứng minh rằng, khi thực hiện những hành động dã man, họ không chịu trách nhiệm trước bất kì ai mà cũng không công nhận bất cứ người nào, ngoài họ. Mỗi ngày cộng đồng thế giới lại biết thêm những tội ác chống lại loài người của nhóm này, vì vậy, cần phải có những biện pháp quyết liệt để xóa sổ chúng, để khôi phục lại chính quyền hợp pháp trong vùng lãnh thổ mà chúng đang kiểm soát và tiêu diệt tận gốc chính hệ tư tưởng giáo điều này, để những nhóm như IS không thể có điều kiện xuất hiện ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào.
Chính vì lí do này mà cộng đồng quốc tế và các quốc gia khác nhau trên thế giới, phải tạm quên quyền lợi riêng của mình, để nhận trách nhiệm – trên thực tế chứ không phải bằng lời nói – tiêu diệt một lần và vĩnh viễn IS, tiêu diệt hệ tư tưởng của nó và bằng cách đó làm giảm đi những khổ đau của loài người.
Оригинал публикации: تاریخ کُشیِ افراط گرایان
Dịch theo bản tiếng Nga tại địa chỉ: http://inosmi.ru/asia/20150305/226650957.html#ixzz3TSOJ4GG5