Thơ Đỗ Quang Nghĩa

dqnSinh năm 1961 tại Hà Nội
Hiện sống tại Berlin – Đức
 

 

 

 

 

 

 

1.

Tiếng hát vang – những nỗi buồn đa sắc

miên man trôi miền ký ức không lời.

 

Có nhu cầu đứng giữa hào quang

và nhu cầu ngồi trong bóng tối.

 

Khát vọng được thăng hoa

và khát vọng vẫn giữ được chính mình

không chỉ trong câu hát

không chỉ một đêm nay.

 

2.

Một ngày ta xa Hà Nội

và xa em.

Một ngày ta xa Sài Gòn

và xa nước.

Một ngày

xa

những đôi tình nhân buồn thê thiết.

Chỉ mong đừng ước như người già

hẹn ngày về

của những nắm tro.

 

3.

Vì đã nở mấy hôm

vì mưa xuân

                   và gió xuân

những cánh đào phai

nhẹ nhàng rơi xuống đất.

 

Bên những gốc đào xưa: dòng-sông-thời-gian,                                                                     

đi qua đời thật chậm,                                                                     

như ngừng trôi.

 

4.

 

Ðã thấy trong gương tóc đen chen tóc bạc

bốn năm con xa nhà.

 

Này là nét của mẹ

này là nét của cha

này là mũi tẹt da vàng

(lẫn làm sao cho được).

 

Những ngày kiếm ăn quanh

những ngày gào thét hão

lý tưởng nào, tìm kiếm suốt đời con!

 

Bố ơi,

tóc bố không còn sợi đen

con còn phiêu bạt mãi

càng già con càng thương bố hơn.

 

 

5.

 

Ràng buộc với cái gì cũng sợ

đành ràng buộc với tự do.

 

 

6.

Sau dãy núi là mặt trời hoàng hôn

sau màu vàng thu là những cuộc đời lá.

 

Nước mắt có khi rơi, sau một lần hạnh phúc.

hay miệng cười như không,

                                           sau năm tháng tơi bời.

 

Mai,

        mặt trời lại lên,

                                 phía bên kia dãy núi.

 

 

 

7.

Khi yêu đương đang thành mốt như chiếc quần jeans

em có còn chung thủy?

Anh trút hết mồ hôi trên chuyến xe khách

người và người ồn ào khó chịu

em có còn dịu dàng?

 

Cơn gió bụi tháng ngày

               cuốn phăng đi bao niềm hoài ước

trôi nổi ngang đời bao nỗi hoài nghi

vận người đổi thay nào ai đoán trước.

 

Anh không tự hiểu mình

em không hiểu nổi anh.

 

Một lần xa hóa ra vĩnh viễn.

 

Chiếc quần jeans bạc gối

chuyến xe bus cuối cùng bỏ khách đợi ngang đường.

 

 

 

8.

Ilmenau

 

Bây giờ đã đến lúc viết về những bờ lau bên hồ thời xa vắng

sao quá bơ vơ trước hứa hẹn đầu đời.

 

Bây giờ đã đến lúc viết rằng khi ấy

máu trong người chậm lại lúc đôi nọ hôn nhau ngang dốc chiều, tuyết, mưa.

 

 

Bờ lau mọc lúc vào xuân

đứa bạn cùng đường nay đã chết

vẫn biết còn sống còn cơ hội bất tử

vẫn muốn dang tay vẫy lối bạn về.

 

Thời xa vắng không giữ được em,

khao khát quá nhiều – đời người quá hẹp.

 

Trở lại

20 năm sau

hồ

những bờ lau

dập dờ

xanh

lửa.

 

Tác giả gửi Văn Việt.

Comments are closed.