Thơ Lê Thanh Trường

         

         CÓ HÔM NÀO

416754267_7743208582360715_7956066503149826020_n

 

1.

giẫm hai bàn chân trên phiến đá cũ

 

người đàn ông đứng bên vỉa hè

nhìn buổi chiều mờ dần ở cuối phố

 

anh ta mới trở về từ một nơi nào đó

tóc và áo còn đẫm mùi lá cây và bụi bặm

 

ở đây hình như

không có ai chờ đón anh

 

em biết không

sau mỗi cuộc đi xa

bước chân về nhà thường bồn chồn vấp váp

 

bởi sức hấp dẫn của một tổ ấm

nơi có vòng tay người vợ và tiếng reo cười của trẻ con

và bữa cơm tẩy trần bốc khói

 

người đàn ông sẽ ngã xuống

tan mình ra kiệt sức trong đêm khuya

lúc ấy, những lao nhọc đường trường quật ngã anh

bằng một đòn knock out êm dịu

 

và giấc ngủ sẽ chữa trị những vết thương

nhưng anh không có nơi nào để về

trong thành phố này mọi thứ vẫn quen thuộc

 

vẫn còn hàng cây và viên đá lót vỉa hè

bóng chiều và mùa đông mờ sương

 

hơi lạnh làm quánh đặc làn khói thuốc

và nơi nào quanh đây có một mái ấm

 

anh đã quên tiếng cười trẻ con

anh đã quên vòng tay người đàn bà của anh một thời

anh quên chiếc bàn ăn

và bữa cơm quây quần

 

mùi thức ăn nóng dội lên như sợi dây thít chặt cuống tim

chỉ còn dưới chân anh phiến đá cũ

ngày xưa có lẽ anh từng dẫm lên

một lúc tình cờ

 

duy đến bây giờ anh mới cảm thấy

nó quen thuộc hơn mọi điều anh từng có.

 

2.

không có chỗ cho nỗi buồn len vào

hay một nỗi thất vọng

cuối con phố này, những con đường tiếp tục rẽ nhánh

những con đường dẫn đến mọi phương trời

nếu có thể gọi thế, về những miền đất

 

trong bóng tối của đêm, những con đường không dừng lại

chúng sẽ đi cho đến khi một ngày khác mọc lên

đi mãi mãi

anh có thể đi trên mọi nẻo đường ấy

suốt đời suốt kiếp

 

anh cũng gọi đó là mãi mãi

nhưng anh không đi đến cuối cùng

nơi mọi con đường lại giao nhau

mặt đất mênh mông vì đời anh quá ngắn

 

một phút đứng phân vân trên phiến đá cũ

tưởng vọng về một mái ấm xa xôi

đôi mắt anh không nhìn tới cuối con phố đang chìm vào bóng đêm

ai hay được

anh đã đánh rơi tất cả quãng đường đã đi

mọi thứ sẽ bắt đầu lại

lần thứ bao nhiêu

để rồi lại dở dang thêm lần nữa

 

như quả táo rơi hoài trên mặt đất

những ý tưởng cũng rơi xuống từng nơi anh đứng lại

ký ức chập chùng như núi đồi

mỗi ngày khiến bước chân anh nặng nề hơn

em biết không

 

đôi khi anh bay liệng như chiếc lá xoay mình trong gió

nhắm mắt lại để thư giãn một giây hẫng hụt

nhưng không có điểm bình an

chỉ là nỗi lo sợ nhói lên

như mũi tên

rồi trở khóc với cú rơi chạm cuối cùng

lực trọng trường lên men

chuốc say một đời sống

 

anh có thể cúi đầu nhìn xuống chân

lẩm nhẩm suốt đêm những lời thương khó

cũng như khi mơ hồ ngước mắt

nhìn trăng sao và mây mù

cố lẩn mình vào những ký hiệu ngổn ngang

bay như loài thiêu thân rủ về quanh ngọn đèn đường mới thắp

 

ở đây tràn ngập dấu chứng của con người

nơi thành phố những con đường xúm lại rồi toé về mọi ngả

 

trên dấu gạch đầu dòng một chương ngày mới

sẽ đến

sẽ đến

anh sẽ ghi một điều vừa thoáng qua

và sắp biến mất

một thói quen.

[Jan2020]

 

3.

thời gian không làm nên tích sự gì

không dành cho ai đuổi kịp một vết sao băng

một vòng cung thoáng qua bầu trời

và anh, em biết

cũng dang dở một chu kỳ chưa khép

 

những vòng xoay khiến đời mình vội vã

như bông lửa trên đầu que pháo nhỏ

trò chơi của trẻ con

đứa trẻ cầm trong tay những kiếp phù trầm

tiếng cười giòn không vang tới ngày lớn khôn

 

nơi nơi trên mọi nẻo đường anh thấy

dấu vết mơ hồ người đánh dấu những khát khao

và gọi tên, chẳng hạn, là cơ hội

gọi tên, là tham vọng

gọi tên, là sáng tạo

rất nhiều điều được ví, von

và cuối cùng là lạt phai

 

anh chợt nghĩ tới dấu chân mình vừa bước qua

trùng trùng những linh hồn đã tan chưa, kiểu vậy

trên thềm đá cổ xưa, khi người còn kiên trì giữ được

những lối mòn hiện hình ngày một rõ hơn

 

anh biết mình đang chờ ai

nhưng con đường đã về tới biển

dấu mốc để tìm nhau

giờ gởi ở sao trời

 

 

em

người đàn ông có đôi lần dừng lại

để ký thác một ngày một giờ

không phải nói, tạm biệt

biết không?

(Jan2024)

 

Comments are closed.