Thơ Lê Hoài Nguyên

le hoai nguyen

Lê Hoài Nguyên

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 Con đường ra biển                                       

Năm lên mười tuổi

Mạc Đăng Dung lên thuyền theo cha vượt cửa sông Văn Úc

Lần đầu tiên biết thế nào là sóng biển

Khi ngọn sóng cao như mái đình trùm lên con thuyền

cuốn cậu ra xa

Từ dưới sâu cậu bé vùng vẫy chống lại sóng dữ bám được mạn thuyền trước khi người cha túm cậu kéo lên

 

Từ cái lần đầu tiên ấy

Cậu không còn sợ biển

Cậu bỏ lại trên bờ nỗi sợ truyền đời

Những cơn sóng kinh hồn giữa trùng khơi

Chuyện thần biển bắt người, bắt cả ai dám cứu người trả nợ

 

Năm mười lăm tuổi

Cậu đã cứu được người bám cột buồm sắp chết.

 

Mười sáu tuổi, cậu nhìn thấy những chiếc thuyền buôn vĩ đại của những người da trắng

Trên những chiếc thuyền ấy chàng thanh niên thầm khâm phục họ

Đêm trở về căn nhà mái rạ nền đất nhà mình cậu thao thức mơ bay đến những chân trời xa lạ, những xứ sở giàu có tiền bạc và sức mạnh

Nơi những chàng trai như cậu có thể đi khắp trái đất với những con tàu vĩ đại, những kiện hàng to lớn, với những tráp đầy tiền, vàng bạc.

 

Cậu nhìn hai bàn tay mình

Hai bàn tay to, đầy chai sạn không khác gì bàn tay của những người thủy thủ da trắng. Cậu cũng kéo nổi mỏ neo, cũng nâng lên vai, vác đi những kiện hàng to.

Với những thứ đồ gốm, xấp tơ lụa trên thuyền cậu cũng đổi được vải vóc, đồ trang sức, đồ kim khí, thuốc men…

Cậu hỏi người cha: Cha ơi, để có những con thuyền to lớn đi ra được đại dương thì phải làm gì?

Cha cậu trả lời: Con phải có sức mạnh. Con phải làm cho đất nước giàu có. Biển cả sẽ giúp con.

Mạc Đăng Dung nhìn hai bàn tay mình. Thật lạ trong đó có cả sóng đại dương đang vỗ dào dạt, cậu đang lái một con thuyền to lớn đi về phía mặt trời lên mỗi sớm.

 

Hai mươi hai tuổi, trong trận tỷ thí đánh gục hai mươi đối thủ bước lên võ đài đô lực sĩ, trong hai bàn tay chàng đánh cá lại cồn lên những cơn sóng biển.

 

Những cơn sóng biển không bao giờ buông tha chàng cả khi cầm dù che đầu vua ở đội quân túc vệ.

 

Hai mươi chín tuổi, chàng có thanh bảo đao sức lực người thường không mang nổi. Trên mình ngựa đánh Đông dẹp Bắc lạ thay thanh bảo đao mỗi khi khua trên đầu binh địch phát ra những đợt sóng ầm ào cuốn tan tất cả các đạo quân cùng thành lũy.

 

Bốn mươi tư tuổi chàng đánh cá trở thành Hoàng đế.

Người vẫn không bao giờ nguôi nhớ tiếng sóng biển.

Vẫn mơ những con thuyền buôn vĩ đại, những xứ sở giàu đẹp bên kia bờ đại dương.

 

Mỗi buổi sáng

Hoàng đế – Người đánh cá nhìn lại hai bàn tay mình, tiếng sóng biển lại nhắc lời người cha ngày trước:

Biển cả sẽ giúp con.

 

Tháng 11 -2012                

 

 

 

Lặng lẽ

 

Họ đã rời cuộc chơi

Sau một cú vấp ngã

 

Có thể

vì nhân cách của người nghệ sĩ

vì tài năng

vì lòng tự trọng

vì sự trung thực với cuộc đời

vì sự phản bội của những người bạn

vì sự ghen ghét

vì những cú đánh hôi

 

Họ từng có một cái tên

Vang lên một thời.

 

Họ đã biến mất

Khỏi các kỷ yếu

Khỏi lịch sử ngành đương đại

Khỏi trang sách hồi ký

Khỏi mặt báo

Đời sống đã quên không còn họ.

 

Tôi đi tìm dấu tích cuộc đời những cái tên đó

Đánh vật với những trang giấy cũ nát

Đánh vật với các trang web

Chỉ gặp lại những cái tên đơn giản không hồn

 

Nửa thế kỷ

Họ đã sống trên đời

Họ đã sống không dấu vết.

 

Đầu năm 2011

 

 

Galilê

 

Người ta không tin bởi người ta cảm thấy

Trái đất đứng yên

Còn mặt trời thì quay quanh trái đất

Và Côpecnich

Bị ném lên giàn lửa.

 

Người ta không thấy khi người ta hoảng sợ

Nhìn chiếc kính viễn vọng chín trăm lần

Kinh sáng thế bỗng trở thành huyền hoặc

Và Galilê bị tống vào trong ngục.

 

Người ta giả bộ thờ ơ

Mặc Kẻ Dị Giáo kia thét lên sau song sắt

Nhưng mà nó vẫn quay!

 

Sau ba trăm năm mươi chín năm

Giáo hoàng mới phục hồi danh dự cho ông

Người phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ Khai Sáng.

 

1993

 

 

Thương thương Chế Lan Viên

 

Thương cho người đang đói lòng

Biết là bánh vẽ thế mà vẫn phải ăn

Ăn rồi lại phải khen ngon

Không thì chết đói, chết cả nhà vợ con.

 

Chết rồi bản thảo mới đưa ra

Chết rồi chúng nó làm gì được ông

Thương thương cho cái lưng còng

Suốt đời bánh vẽ dằn lòng để ăn.

 

Nhưng anh đã dám viết rằng

Vì anh đã có nhiều người theo ăn

Đau đời biết bấy nhiêu năm

Vẫn còn hơn khối kẻ ăn mà ngậm tăm.

 

Bây giờ thế hệ chúng tôi

Thấy mùi bánh vẽ là quăng đi liền.

Thương thương Chế Lan Viên…

 

2008

 

 

Tác giả gửi Văn Việt.

Comments are closed.