Thơ Nguyễn Thị Thúy Hạnh


Yoko Yoko


một nguồn nước ánh sáng
mái tóc dày, đôi mắt vòng cung
đêm nay, nàng làm tình với sự im lặng

đuổi theo nàng

Yoko

người đàn ông nàng đã mơ thấy hôn anh.
anh trượt trên thân thể nàng một bờ dốc tuyết. người đàn ông xa lạ. người đàn ông thân thuộc. sau cửa kính quán cafe. khuấy đôi mắt loãng. cuối con đường nhỏ.
chờ nàng. Yoko.


Đường về nhà


Đêm nay tôi vẫn nằm đây
Trong mùi hôi thối của cái cống. Vài con chuột gặm các ngón chân (sau khi đã ăn hết những ngón tay)
Lũ kiến chui vào hốc mắt. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy
Trên thân thể tôi – dính một sợi tóc của kẻ hãm hiếp
Tôi muốn vứt nó đi (ai có thể giúp tôi điều này?)
Bầu trời đêm. nguyệt thực. mặt trăng bị xâm lấn. như cách tôi đang bị ăn dần dần
Mẹ vẫn mở to hai hố mắt, mở mãi, tìm tôi trong đêm
Và tôi, nhảy qua hai hố sâu đó
Để tìm đường về nhà


Sonata  thị thành 1

làm sao có thể chia cho em một nắm đất dày
làm sao nỡ chia cho em – vực thẳm

người đàn ông tìm tôi
người đàn ông tìm tôi trong thành phố
anh úp mặt vào hai bàn tay
thế kỷ mưa dài
anh úp mặt vào hai bàn tay

biết bao giờ cho hết
số phận zời zạc này


Sonata  thị thành 2


phố xá nháo nhào vỉa hè
anh quấy gương mặt mình trong cốc
leng keng em
mùi mắt cà phê đen

ước gì đêm nay
ta cùng ôm mưa nhau
tang/tang/tang/tang/tang…
bên cuốn sách dày
mùi cà phê phiến gỗ
cái máy tính đang mở
miệng đòi ăn những ngón tay anh

em bảo anh đừng buồn nữa nghe không
dẫu ngày mai cuộc đời khép cửa
anh biết mình vẫn sống được qua ngày
bằng chữ


Cuộc đời mưa


Tiếng rơi này có thể
làm những đốt xương anh bỗng dưng mọc dài

Em không ở lại
Để anh ướt cuộc đời mưa
Ướt mãi

Comments are closed.