Thơ Xuân Hoàng Xuân Sơn

mê ly

 

hắn khoe làm tiết canh rùng rợn

cả lẩu dê

hun nóng đường trường rượt chạyThơ - HoangXuanSon

mẹ rượt mẹ rượt hồi nào

bóng đêm đè bóng mình ná thở

[ai bảo mần chi thơ

cho chầm dzầm huyết áp]

túi khôn túi mật

tin vào điều bạn viết

túm tụm hai đầu

quẳng bọn mình gọn bâng vào chiếu rượu

văn minh mồi lửa

hơ nóng miếng tiết rậm lông

chan và húp

ta cùng huơ tay múa dậm

sơn hà gậy gộc

động não thời bình

co thắt giật lùi cơn chiến nạn

à cái lòn(g) heo

trong nhà xí đồng thời

rỉ rả đồng bộ

trút lốt hạ thể

trút các thức củ cải phiền toái trần ai

chỉ còn áo phanh ngực trạc

khi những bát rượu

rập rền hò dzô

 

mười một một mười bảy

 

 

  

 

 bá vơ

 

cái chỗ phát sướng làm mình mệt

đời mấy mươi dư vẫn phập phòi

tóc uá đầu hè nung tuyết chảy

lùm xùm khương nhiệt cứ đâm hơi

 

lỉm dỉm.  lim dim.  lìm dìm mục

thụng thụng.  thùng thùng.  trống đánh lên

lạ đời pheng sủi phơi con giống

mõ rập chuông kêu vọng tiếng rền

 

đầu năm chữa bệnh giùm vi tiểu

nở chút chút thôi chớ đại trà

nước sôi nheo nhéo bồng mắt khỉ

mở cửa huy hoàng búng tuổi tra

 

lâu thiệt.  quên phức tuồng khai bút

chấm.  phẩy,

xuống hàng

một             hai              ba

 

cuối năm khỉ 2016

 

 

 

 

gió.  và lịch

                             tặng H.T.

 

gió lịch chạy một vòng giáp năm

[gió thổi vù vù lịch rơi tá lả]

những tờ sương quyến lạnh ngoài sân

quyển giở mời trang không đáy

không còn nhớ nổi năm nào

mình làm gì ở đâu cuộc thôi nôi kỳ diệu

khêu về một khúc đời tái hiện nhân sinh

trong cơn mơ trầm trồ nguyên đán

tượng hình lập thể

phương và chiều đan rập nhau

ngực đồi cong

tay hơ lửa trời

nhận dạng băng sơn trong nồi nhiệt tán

vẫn là xuân con suối xanh dạ quang

nung cháy tia hàn thuỷ

một bầu sao dốc ngược

bầy thú người chạy quanh trai đàn vi tía

ngọn đèn tự kỷ

ám dần thiên thu

 

 

năm của những luống cày đêm.  nhớ

đâm dọc xuôi trữ lượng thất thời

rút hết khí tiết

và khuôn mặt vườn xanh trùm hương đãng

chiếc áo nâu trên lưng người gù

tổ quạ bù rối

tóc.  và mắt

hiển vinh từng giờ

người mất trí đi tìm diệu ngôn

trên đọa đày sông nước

 

phố lả ngọn cầu níu dài phương mơ

khi cảm nhận sắc trần của vai

gối về hàng hoa địa táng

cuốn sách đã tróc dần sơn gáy

manh hồng khải tú khi môi sực cười

búp sen ngọ

năm của gió.  và gió

tràn lấp địa đầu

 

26 dec. 2015

 

Comments are closed.