Hoàng Vũ Thuật
Tôi hằng tin ngôn ngữ làm nên Tổ quốc
tiếng đầu tiên
mẹ
hiền
nước
Việt
tiếng trầm hùng
& tiếng thiết tha
âm thầm hơn mọi lời ca
mẹ ra chợ
gánh theo mưa nắng
mồ hôi đẫm
mồ hôi
muối mặn
lá trầu tươi hình trái tim
trái cau hình giọt máu
lặn sâu trong lồng ngực lép nhọc nhằn
những âm thanh Tổ quốc kẽo kẹt
những âm thanh bền lâu
tôi hằng ôm ấp
tôi lớn khôn khi hiểu chiếc lưỡi cày
cày vào đất những dòng bí ẩn
trang sách
đồng làng
hàng hàng lúa chín
những lạch mương nước trắng muốt thân cò
viết nhiều chương mùa màng tôi đọc
tôi nhìn Tổ quốc qua nét phấn người thầy
lối tắt chim bay
vòng quay tịnh tiến
nghe chuyện thần kỳ voi chín ngà gà chín cựa
ngựa phi về trời
đôi hài tôi
mỗi bước đi vạn dặm
chiến tranh liên miên giặc dã liên miên
ông cha viết
Hịch Tướng Sĩ Văn
lại viết thêm
Bình Ngô Đại Cáo
còn viết nữa
chưa thôi
những âm thanh thao thức lòng người
Tổ quốc tôi mấy nghìn năm
sau tiếng ru
ấy là tiếng thét
lắm kẻ thèm thuồng dải đất chữ S
hệt dáng mẹ tôi
không mỏi mệt bao giờ
Tổ quốc tôi
trong những nụ cười
người thân quen & người chưa kịp biết
một tiếng chào hơn mâm cỗ bày ra
cái bắt tay ấm bằng chăn nệm
Tổ quốc là thánh thiện
chị ngã em nâng
chị em như đũa có đôi
đôi khi
tôi muốn dấu Tổ quốc để không ai dòm ngó
đôi khi
tôi muốn nâng Tổ quốc
đặt vào mâm quả
nghi lễ bàn thờ tiên tổ
đem trưng bày giữa ngã bảy ngã ba
ai cũng ngắm Tổ quốc như bông hoa lạ
mặt tôi cong lên kiêu hãnh với người qua
Tổ quốc tôi
vang vang lời hàng xóm
bát nước chè xanh sáng sớm gọi mời
trong cái tát
những tên lén lút
cướp đảo giữa ngày êm như trở bàn tay
thầm thụt đêm đêm làm ô uế biển
Tổ quốc tôi
trong lời rủa những thằng ăn của đút
xé thịt da bán đứng cả rừng già
cây trăm tuổi
nằm mơ giấc mơ bóng mát
cao nguyên khô gầy
nhớ hội bỏ mả cồng chiêng
những kẻ thắt com lê náu mình hang tối
một đi không trở lại
tôi yêu Tổ quốc này
nếu có người đưa ra cá cược
đổi nửa hành tinh bù thêm nửa vầng trăng
không
không không bạn ơi
lời nguyền xưa
ba miền
ruột thắt
Tổ quốc ngôi nhà bền vững âu vàng
tôi yêu Tổ quốc
như mẹ tôi yêu mảnh vườn chăm từng tấc đất
khi tôi chết
Tổ quốc bọc trong tấm áo choàng
muôn cành biếc
& những cỏ cây
chiếc áo đơn sơ tôi vẫn mặc ngày ngày
khi tôi chết
tôi cũng là Tổ quốc
được sống cùng sương
ruỗi rong
cùng gió
giọng điệu của dế kể chuyện canh khuya
ngôn ngữ phiêu du mây bạc
tôi lắng nghe
thiêng liêng nếu Tổ quốc kêu gọi
như người lính sẵn sàng
đứng bên đồng đội
chẳng ai thấy tôi có mặt trên đời
Tổ quốc vĩnh hằng thế đó bạn ơi.
27/12/2016
Hoàng Vũ Thuật
CHIẾC LÁ CUỐI MÙA
Anh xé tờ lịch cuối năm
cánh cửa vô biên không ngày không tháng
khép như lệ thường
trong tích tắc anh nhận biết hơi thở của lá
có một đốm hồng vừa nhú trên cao
niềm tin mọc rễ
đã bắt đầu ngày mới hai ta
đã bắt đầu hai ta làm kiếp lá
xanh như ngọc mềm như lụa
ta sẽ hát bài ca óng ánh hơn ánh sáng
cho người nghe và người không nghe
những vì sao rụng đầy đám cỏ
những tràng hạt lần hồi trong bàn tay nhà tu hành
những gót sen dấu sau cánh áo nhiệm mầu
những đứa bé ngậm chặt bầu vú mẹ
những vết thương liền da
bắp u con bò giống
anh biết đó là tiếng róc rách mùa đi
anh cũng tin lá chớp bờ rào
đôi hàng mi trước ngõ
hằng đêm vườn thêm quả chín
cây điền chỗ trống gà đẻ trứng đầu tiên
mặt tường phẳng phiu lam nham nét vẽ
đêm chúa ra đời lạnh giá
tín hiệu hạnh phúc
những chiếc lá vắt qua mùa
qua đôi vai gầy guộc cuộc đời này
xứ sở mặt trời ngủ quên chưa kịp dậy.
25/12/2016
Hoàng Vũ Thuật
MÙI
Ở đâu đó rất xa vừa nhìn thấy vừa không nhìn thấy
nghe được sờ được
dòng thác nóng ran hai bờ đêm
nguyên bản cuộc sống vốn thế
cơn sốt bất thần run bần bật
có thể viêm nhiễm sau cuộc phẫu có thể mới ra đời đã biến mất
có thể từ trời cao đổ xuống từ dưới đất trồi lên
mằn mặn nhàn nhạt hương một loài
hoa không tên gọi
mùi mưa mùi nắng mùi gió mùi cáu bẩn mùi nguyên trinh
mù kiệt quệ mùi phục sinh mùi mùa
mùi của mùi.
29/12/2010
Hoàng Vũ Thuật
NỬA ANH VÀ NỬA EM
Vắt ngang cơn nắng khét miền trung
chiếc lưỡi mềm
chiếc lưỡi của tạo hóa gắn trong cổ họng con người
từng dòng từng dòng mải miết ngọt ngào
chảy như chưa bao giờ được chảy
rạo rực cỏ cây rạo rực mái nhà
những đám mây cúi xuống rã tan bên liếp cửa
hơi thở hổn hển âm thanh hổn hển niềm mong đợi hổn hển
hổn hển anh và hổn hển em
Ngược về quá khứ lũ trẻ chơi trốn tìm
ngược về quá khứ đi chợ về chợ
ngược về quá khứ những nhánh bông trang chọi nhau
em chịu thua
thôi đành dang dỡ
ra đứng bờ ao mình em thẩn thờ
hai mươi năm chưa dứt
một phút khôn nguôi hai phút khôn nguôi ba phút khôn nguôi
đời người khôn nguôi
ai lấy cắp tuổi thơ
ai
chỉ vọng lại lời em chuỗi hạt
Cái nóng vẫn không buông tha bốn mặt kinh thành
cuộc chiến tình yêu và lửa
những viên gạch năm trăm năm đỏ bừng đôi môi em
anh rao bán hàng cây nhạc ngựa
những chiến binh mang đao chật cứng con đường
qua ngã tư Nguyễn Huệ
những viên đá cất lên ngôn từ
rặng liễu rũ hay mái tóc em trút xuống Hương Giang
chặng cuối của bài ca vỡ trận
hai cánh tay dang như chúa Giê su đóng đinh trên cây thánh giá
Anh trở lại ngôi nhà không mái
phố phường chưa kịp đặt tên
bồ đề dày thêm lá mới
anh trở lại khi em đã xa
trên núi có bài thơ Tự Đức
tấm kính nát vụn sao không nhìn ra em
cánh cổng mở toang nào thấy dáng em
em là nước từ mùa đông qua mùa hạ
em là hoa thơm trong vườn Tùng Chi
em là gió dưới trời hun hút
Anh đem tháng ngày đặt cược với sóng bể dù chẳng còn rặng san hô cùng đàn cá lượn
anh đem tháng ngày bện hai đầu dây chiếc võng đay của mẹ
ru trái đất hai nửa hổn hển
nửa anh và nửa em.
9/6/2016
Hoàng Vũ Thuật
CHUYỆN CỦA NGHÌN NĂM TRƯỚC
Tặng Nguyễn Lãm Thắng
Sau rặng cây biển thì thào mùa mưa đến muộn
ông trở về căn phòng chật
đống sách thiếu chữ lẽ ra phải ném đi
nhưng ông mang vác nó hệt những báu vật trên vai
cuộc đời sinh ra thế
cái gì cũng có hình người lùn
không thể lùn thêm nữa
hôm qua Lãm nói với ông bao chuyện nhảm vỉa hè
Lãm bảo cái gì đáng nhớ ông ấy nhớ
cái gì ông quên nhớ để làm gì
nhớ kẻ đứng đái bên đường hơn người ngồi trong lâu đài mờ ảo
nước từ nơi đó có mùi thơm
nhớ bà cụ nằm đối diện liệt nửa người và cô con gái út tên Uyên
tóc bà sáng đêm mất điện
hôm qua không mưa trời oi bức
ông bơi trong chiếc bình trà nóng
bóng nàng rất cổ xưa mà lộng lẫy
ngôi sao cuối trời đánh rơi hạt giống xuống đất
ông nhẩm tính mười năm quả sẽ treo lủng lẳng chín vàng
lũ chim côi làm nơi trú bão
giờ ngoài kia biển vẫn cứ thì thào
sóng cô quạnh viết lên bờ bãi
muôn dòng chữ lăn tăn như nếp nhăn trên vầng trán ông
trải rộng và buồn thảm
những ngày sau
những ngày sau nữa
lũ còng bò ngang triền cát mặn ngơ ngác chong mắt nhìn
đấy là câu chuyện của nghìn năm trước.
2016
Hoàng Vũ Thuật
ĐẢO – MỘT – MÌNH
Ngọn nến anh mang theo cháy từ Tam Đảo
lửa của năng lượng tình ái
âm ỉ ngày và đêm
giọt máu cuối cùng lặn sâu bầu ngực
chiếc cầu bắc qua bóng tối
dòng sông ngừng chảy đã lâu đọng thành đá tảng
li ti cát trắng niềm mong đợi giọt nước mắt em
thành phố không vĩa hè không có người đi bộ không cây xanh
mùi cá thơm thập thò đậu lên vai áo
lẫn giữa mái ngói nham nhở
một căn nhà bã trầu
ngọn nến giờ là chủ nhân là thân xác là mặt trời của anh
tìm đâu con còng gió bạn bè quen thuộc
tìm đâu giọng nói nghìn lớp sóng trên cao
một nửa thành phố chết một nửa tinh cầu mọc rễ
em đặt tên Đảo-Một-Mình
ta xây lâu đài bằng vệt sao đầy đặn kiêu hãnh
giữa ngã ba đường những điều cấm kị
câu thơ thắt nút
thơ hay sợi dây vô hình khắc nghiệt
buộc anh và em và chằng chịt hờn ghen
em bảo không gian thời gian ranh giới những khái niệm
chẳng có gì là thật
sự thật đang bay đang bay đang bay
đôi cánh nhiệm màu
em trải mình trong chiếc áo mỏng màu rêu
ban mai trôi đi vội vã sang chiều
một vầng trăng nến sáng.
29/6/2016
Hoàng Vũ Thuật
VẦNG TRĂNG ĐÔI
Màu sáng lạ thanh khiết trong mây
cao hơn mọi ngày
tôi thấy
nhưng gần hơn có lẽ
chỉ gang tay
chạm cõi vô cùng
trong cuộc chơi phiêu du còn mất
cô đơn
hờn dỗi
& thân phận lạnh lùng
cuộc đời này có gì mới nữa chăng
thoáng đãng sau tháng năm đen tối
kìa vầng trăng
vầng trăng đôi
nguyên khôi
run rẩy
quả trên cây thơm thảo mỗi ngày
rồi những âm thanh đầy đặn len qua cửa
âm thanh lửa
rung chuyển mặt đất
phủ kín sườn đồi
bập bùng
bập bùng hoang dã
tiếng gõ da thịt mùa đông
bên áo quan buồn bã tiễn đưa
tôi nhận ra âm thanh lụa mỏng
ướt
dẽo
giữa lòng tay
như nắng vàng trẻ trung
những âm thanh ngân lên từ vầng trăng đôi.
5/12/2016
Hoàng Vũ Thuật
TRÊN ĐỜI NÀY
Trên đời này
nếu thiếu hai cánh tay mọi chuyện sẽ khác
nhưng khác nữa
khi không còn gió
hỡi ai lầm tưởng cánh tay là tất cả
những bức tranh phác thảo từ đôi chân
thế giới lặng im
thật
giả
gió đã nói gì
em có nghe thấy không
máng cỏ
nơi chúa ra đời hun hút xanh
thân hình anh rủ sạch trong trí nhớ
gió chuyển hè sang đông
như chuyến tàu hết ga điêp khúc quay về
trên đời này rồi hai ta cũng thế
rất cổ xưa
và rất mới mẻ.
5/12/2016
Hoàng Vũ Thuật
NHỮNG CÂU THƠ CỦA TÔI
Gửi Từ Sâm
Chẳng xa lạ gì cả
những câu thơ viết ra như ký hiệu của lời
là mưa nhưng không là giọt mưa bạn thấy
có một vòm trời xám xịt mênh mông giữa thân thể tôi
đang rơi mưa
tắm gội mạch nguồn mát rượi
những gì tôi nói giản dị tới mức không thể giản dị
nhưng bạn chớ nghe
khi tôi lặng im đấy là thứ ngôn ngữ nhận biết
thơ đã viết bằng mắt của chữ hơi thở của tóc
ý niệm của chân
tôi đoán sự thật bằng cái ngu ngơ của người đãng trí
chối từ hiện hữu đi tìm giấc mơ
xin bạn đừng đọc thơ tôi dòng dòng trải ra trên mặt giấy
trơ & rỗng nhảm nhí & cáu bẩn
hệt con giun loằng ngoằng mải miết
nơi bạn đứng ngồi có một khoảng không
trong khoảng không thơ biện bày đầy đủ nhất
ngay dưới chân
những viên đá mang biểu tượng con người
sự sống chính bài ca của đá
bạn cũng nên rời xa những gì hào nhoáng
bức tranh tôi vẽ vời lắm nghĩa đè nhau
trải lòng như được của
khoảng sáng mơ hồ
không con nữa
hừng lên tim bạn phì nhiêu cánh đồng màu
những dòng kênh tình yêu
những dòng kênh hạnh phúc khổ đau
thơ tôi là cát lạo xạo khắp các ngã đường bạn từng đi qua.
5/12/2016
Hoàng Vũ Thuật
CÂY TIẾNG GỌI
Một tiếng gọi
chỉ mình tôi nghe
tròn và mọng
tôi cầm tiếng thứ báu vật riêng có
khi giấc ngủ lên ngôi
trong lạnh giá của sương
ý nghĩ mọc dậy hàng cây trước nhà
mát xanh
quả dày chen với lá
tôi muốn đem chia cho hàng xóm
món quà hái từ cây – tiếng – gọi
khảm đêm trên chiếc bảng màu lửa
rằng
đêm
không
còn
trắng
và hét vang cho đêm ngắn lại
sự kỳ diệu làm sao giữa cõi mênh mông
tôi bọc thời gian ném đi không nuối tiếc
với tôi thời gian chỉ còn là khái niệm hư ảo
tiếng gọi trở nên bất tử
giữa đêm đen này
tôi chẳng thèm ham muốn khác
ánh sáng chọc vào đôi mắt chơi trò trốn tìm
tiếng gọi biến mất
tôi không nhận ra mình hay mình là cây – tiếng – gọi.
7/12/2016