Truyện ngắn
Nguyễn Thanh Hiện
Loài người, câu chuyện ngụ ngôn của tạo tác
LỜI GHI TRÊN VÁCH NÚI VOI NẰM
Các bạn cứ tin chắc rằng tôi chưa hề biết mặt nàng. Bụi. Và sự chuyển động của thế giới.
Những lời nàng tản mạn trong trời đất. Những lời về người đàn ông nàng thầm yêu. Anh. Thăm thẳm nỗi ngóng đợi. Buổi trưa em nghe tiếng anh cười vang. Tiếng cười của anh có làm em vơi đi niềm thao thức. Điều này chứng tỏ nàng cũng chưa hề gặp người đàn ông nàng thầm yêu. Anh. Thảng thốt tiếng vạc kêu sương. Đêm trôi đi trong nỗi cô độc. Thăm thẳm một khung trời cô độc. Sự cô độc làm em thấy sợ hãi cuộc trần thế.
Các bạn cứ tin chắc rằng tôi đã nhìn thấy những lời nàng trong trời đất. Bụi. Và sự chuyển động của thế giới.
Phương nam. Những lời nàng về phương nam. Hay là những nhắn gửi về một người. Anh. Lênh láng những dòng sông. Sự dịch chuyển có vẻ vô tình. Và tàn nhẫn. Vẫn uốn khúc theo những nghĩ ngợi. Không ngừng nghỉ. Trôi. Một tâm hồn buồn bã luôn nhìn thấy những trống trải giấu kín nơi những dòng sông. Trống trải cả trong những mảng lục bình dắt díu nhau về nơi chúng không hề biết.
Tôi cũng yêu đất phương nam. Tiếng chim khua động cây trái trong vườn. Nửa khuya thức giấc con lũ về. Ướt hết những thế kỷ mơ ước. Tôi cũng mơ ước như em. Được bước đi trong những nối kết ngẫu nhiên. Những bài dân ca buồn bã đất phương nam có làm em buồn thêm không em.
Bụi. Và những nối kết có thể. Những công thức khó khăn về vũ trụ. Linh cảm về một tiếng kêu của đá. Của hoa. Của những vị thần thất sủng. Những linh cảm của khoa học và thi ca. Đã tàn hơi chưa hỡi những ngẫu nhiên tài sắc. Hay là vẫn cứ thốt lên những tiếng cười làm vang động những dòng suối đang chảy trên rừng, làm lạc lối lũ chim di trú mới về đậu đất phương nam, và làm thất tán những cố chấp tù đọng trong nghĩ ngợi của con người. Những nối kết có thể của bụi là một cuộc tình vĩ đại. Dấu vết của vĩnh hằng.
Các bạn cứ tin chắc rằng tôi và nàng đã lên núi Voi Nằm để làm cuộc tiếp nối tồn sinh. Sức mạnh của nối kết nào. Tôi không biết. Hay là ái lực của vũ trụ. Tôi cũng không biết. Hay là nguyên nhân của tạo tác âm thầm tác động tôi và nàng. Tôi hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ biết là tôi và nàng lên núi Voi Nằm. Hoàn toàn yên tĩnh. Không còn nghe tiếng chim kêu. Không còn nghe tiếng suối chảy. Rừng cây lắng đọng càn khôn. Sao im vắng quá vậy anh. Nàng hỏi. Tôi nói là do nghĩ ngợi của tôi và em. Tôi nói thế giới là những ý nghĩ của tôi và em. Ngày thứ nhất là sự yên tĩnh. Để lấy sức cho cuộc tiếp nối tồn sinh. Mặt trời lên. Núi Voi Nằm ngập trong nguồn sáng vô tận. Nàng nhìn lên bầu trời trên đầu kêu rộng lớn quá. Tôi nói bầu trời rộng lớn ở trên đầu là do tôi và em nghĩ ra. Tôi nói thế giới là nghĩ ngợi của tôi và em. Ngày thứ hai là ánh sáng. Chỉ hai ngày. Cho hợp với qui luật sáng/tối, nóng/lạnh, còn/mất…Ngày thứ hai là sự hỗ trợ của ánh sáng. Cuối ngày thứ hai tôi và nàng làm công việc tiếp nối tồn sinh. Lúc lũ chim áo xanh hát vang lừng thì tôi và nàng vừa làm xong việc ái ân. Các bạn cứ tìn chắc rằng tôi và nàng chẳng là gì cả đối với mặt đất này.
Bài hát của lũ chim áo xanh được chuyển dịch thành tiếng người :
Trên chiếc giường trời trống trải
Tôi và em làm ra niềm hạnh phúc và thống khổ
Chảy đi một định mệnh
Có hình thù những giọt nước mắt
Giã, 11/11/2014