Nguyễn Thanh Văn
Nhận định văn học hôm nay đang trong tình trạng YẾU ĐUỐI, CÔ ĐỘC và BẤT LỰC có thể chỉ là một cách nói “khiêu khích” của tác giả Diêm Liên Khoa[*]. Chắc chắn đấy là một gợi ý thú vị và cần thiết cho công chúng, bạn đọc và trước tiên cho người cầm bút. Thiết tưởng chúng ta cứ thử bàn tới, dù người nói có gợi ý ngầm gì khác hay thật tình nghĩ đúng theo nghĩa đen từng từ đi nữa.
Thật ra, từ lâu không chỉ có nhiều ý kiến đề cập các dấu hiệu bệnh tật của văn học (với nghĩa chính là văn chương hay thơ văn) mà chúng ta hẳn đã từng nghe cáo phó về cái chết của nó. Ngay cả khi không hay chưa có giấy báo tử đã khối người không cần khách khí dài dòng đặt thẳng câu hỏi liệu văn học có còn cần thiết cho xã hội không? Bài viết của tôi dĩ nhiên không phải là một bài trao đổi trực tiếp với nhà văn Trung Quốc mà chỉ là “Nhân một nhận xét…”, nên tôi xin phép tuỳ tiện mà hướng thẳng vào ý liệu văn học đã chết thật chưa hay nếu sắc diện đã YẾU ĐUỐI – CÔ ĐỘC – BẤT LỰC thật rồi thì cho chết luôn, nôm na như cách người ta hát đùa theo ca khúc Mùa thu chết của Phạm Duy (ý thơ Apollinaire) “mùa thu đã chết em biết không – mùa thu đã chết, đã chết rồi… cho chết luôn”.
Văn học – gồm trước tác thơ văn (văn chương) và khoa học về văn chương (lý luận, lịch sử văn học…) – đã đánh mất vị trí to lớn, sang trọng suốt ít nhất hai thế kỷ qua (tính ngược lại từ khoảng những năm 70 thế kỷ trước) là điều khỏi phải bàn cãi.
Văn nghệ sĩ vốn quen với thanh vọng “thượng lưu, đài các” bấy lâu không khỏi ngỡ ngàng và chính họ là nhóm có tâm trạng và phát ngôn ngậm ngùi đệ nhất. Thực hư thế nào?!