Ly 10
(Cho Big Boss)
giữa những ngày qua rất vắng
giữa những ý nghĩ chưa nghĩ cho ra vuông ra tròn
giữa đêm mà nỗi nhớ chưa chở đi hết từ quên
ngủ đi Ly
tôi đã từng thèm một tiếng nhắc nhở như thế
đêm thiên hà lạnh và buốt
đêm thiên hà sâu và trắng
nỗi đau cũng chưa chở đi hết từ quên
tôi cần nghe tiếng nhắc từ B
ngủ đi Ly
những bài hát nghe đi nghe lại đến cũ mèm
rã rời từng giọt âm vỡ nát
rơi tí tách (không như mưa) như những giọt nước trong dây truyền dịch
những lời ca nghe buốt sống mũi
những ẩn nghi vẫn còn đó
chưa hề được giải mã
những kí tự lạnh trơ ở nơi chờ đợi dấu bấm hình mũi tên
đã không bao giờ còn được xuất phát
ngủ đi Ly
lần này tôi tự ru mình
bởi không còn ai nhắc
về nơi thế giới bỏ quên
Tháng 4
Khi vị đắng lan ra trên đầu lưỡi, những gai vị giác tê buốt, màu nâu đen loang trong khoang miệng, lẩn khuất cho những bợt bạt ngày cũ, là tôi, trong một buổi sáng ít ánh nắng.
Chiếc rương kí ức không như chiếc hộp pandora, không có những tò mò háo hức khi mở, dù rằng những đau đớn giống nhau, lỗi lầm cũng không phải do định mệnh, tôi nói với tôi khi tôi cùng tôi vượt qua cơn mê sảng dài ngày.
Trong những đám mây trôi lưu cữu trên bầu trời xám, em đã cất vào đám mây nào những kí ức của tôi, những mật thất cất dấu bao điều tội vạ, khi ánh sáng thối rữa trong chiếc mạng nhện mệt buồn ở xó bếp, thịt da nào còn buồn nhớ vết muỗi châm đêm qua?
Tháng Tư, tôi mở cánh cửa đón em ở một ngôi nhà không tỏ thấy, những nghi lễ đãi bôi có cần không một cử hành, khi tiếng trống đánh để chào mừng những gian dối cũ, cũng là khi nỗi đau thành hình liệm chết những giấc mơ. Bao nhiêu giấc mơ đã qua đi, bao nhiêu giấc mơ tôi đã tử vong khi trời sáng? Những buổi sáng buồn rũ trong lá cây, ngày em không đến.
Chất lỏng tiếp tục tan trên đầu lưỡi, cùng cơn đau thở xòa. Những hoài ảnh hư vô của ngày hôm qua vẫn tiếp tục là ảo ảnh của hôm nay, khi trận loạn binh đã thất thủ trong những ngày hắc ám nhất của thế kỉ trước, nỗi đau kí sinh trên cơ thể vẫn còn thiêm thiếp có bùng dậy bằng những dấu chân xòe ngón? Khi đầu còn quấn khăn trắng mà thân đã sẳn sàng trong áo liệm, trận ngôn từ nào đã tử vong cho những nấc thang để đạp nhau trèo lên, dẫu không phải thiên đường
Khi những ngón tay thiếu nữ thâm tím đỡ lấy vòng gai trong mùa sám hối, góc tối nào cựa mình triệu hồi những lời kinh xanh xao? Những vòng chuỗi không thể gọi được cơn gió về, dẫu bàn tay đã cố với.
Lết qua ám ảnh của bóng tối, những giấc mơ có trật tự xếp hàng để trở về, sau hồi chuông xưng tội, những trận loạn ngôn là tội lỗi của ngôn từ, khi cơn bão tang thương đã cuốn trôi tất cả yêu thương như lũ quét, thì những ngón tay xanh xao làm dấu thánh có cứu rỗi được những tội nghiệt cuồng dã cất sâu trong góc tối những đêm tháng Tư?
đơn âm
Anh đã rút mình như con nhện rút tơ trong ngàn vạn đêm đen
những câu chữ nhói đau lồng ngực
con nhện nhả tơ con tằm dệt kén
anh nhả nỗi buồn đêm nhiều khi không thấu được chính mình
những chữ đơn âm chỉ mình anh gặm nhấm mỗi ngày
phút hạ màn sân khấu đổi vai người còn kẻ chết
những nỗi buồn lũ lượt rủ nhau về trong mỏi mệt
với vết thương trên mặt trên vai và vết ung thư di chứng trên thịt da mình
những dấu chân Giao Chỉ da vàng đến lúc nào rồi có lặng thinh
và im lìm biến mất?
những đơn âm ngây ngô anh phát ra từ trái tim bất lực
đừng đánh đổi nhau bởi cuộc mưu cầu
hôm nay giữa tiếng ru chiều anh về đứng ngõ sau
ngóng một cơn buồn sẽ đến
Đ. ê.m. K.h.ô.n.g. C.ó. S.a.o
tôi vớt trên hai trục toạ độ trống không những cơn điên đã từ lâu di cư khỏi bộ não khô héo
tàn dư của trận thấu thị lạnh lẽo trên ô kính buốt hơi giá
những chồi cây những đọt lá non vẫy trên hơi thở mù
cơn lạnh này đã không ở đúng vị trí của nó
tràn ra trên những chuyến bus sớm
trên những luống rau còn non mùi sương
có những buổi ngày đi vắng
vòng tròn lặp đồng tâm gợn sóng xô mặt ao tù
tiếp tuyến chạm bờ tưởng tượng cong gãy
những nấc thang dập dờn trong mây thiên đường
trận trễ nảii mùa đông
vẽ lên mặt gối trắng những dấu hỏi sợi tóc già rơi
lần họp mặt sau cuối sẽ được ấn định ở nơi nào?
em đến từ đâu ở lần không hẹn trước
đêm rớt lạnh ngập mùi hơi thở lên men
lần tỉnh táo cuối cùng là từ khi nào?
cây kiều mạch hoa anh túc mật nho đã làm xong sứ mạng của nó
chúng ta chia tay nhau trên những giao lộ chúng ta tưởng tượng ra
những đường thẳng không song song không phải bao giờ cũng cắt nhau
mặt không gian ảo
chúng ta đã thực sự gặp nhau chưa trong cuộc sống đầy day dứt?
mãi mãi chỉ nhìn thấy nụ cười của nhau trên mặt tuyến tính buổi chiều bỏng rát
trên đêm không sao không ánh sáng rồi khuất dạng như mặt trời buổi sa mù
hãy chuẩn bị cho cuộc hành hương thật lâu về Thiên Hà Mới
nơi chòm sao Orion phủ trong tuyết cháy
đừng dựng lên đồi Can vê đừng dựng thập ác
sự cứu chuộc mang đến bằng điệu ca loài chu tước
hãy chuẩn bị cho lần gặp mặt đời đời kiếp kiếp
bằng chia ly này
dự báo
cược với thiên hà một lần
trong đời
nơi cơn gió nghìn năm treo mình thềm đá cũ
nhành dạ yến vẫn xanh màu đồng trinh
phủ dụ
Em, nói giùm tôi con mèo con có còn sưởi nắng mép hiên?
ở khoảng cách ba ngàn bảy trăm ngày mặt trời
tôi không thể hôn lên tiếng phong linh
nơi em ngồi vẽ hương huệ trắng
từng giọt khiết trinh
tràn qua nhũng mé ngày rũ bóng
ước chi được miết làn môi lên khoé nắng tươi ròng
cược một lần với thiên hà
trên chiều không gian kia
Em trôi theo tiếng hạc bên sông
con mèo nhỏ rũ lông, rũ tàn tích cũ
chòm Ngự Phu chuyến hành hương đau buốt
đốt đi khoảng cách mặt trời
tịnh tiến chiều alpha – omega tưởng tượng
Em gỡ nỗi buồn hong nắng bên hiên
tôi giặt giũ mình những ngày đã mất
nương cơn gió về chòm Lạp Hộ ở một ngày sắp là xa khuất
đêm thắp ngọn lạp đỏ
tối không gió không mưa không có sương mù
những quân bài tarot kể về chốn hư vô
cũng không kể được ngày em đến
thì hiện tại báo những mega byte sắp hết
dở dang đêm dị mộng chòng chành
trả lại em những ngày sắp đến
giọt đắng
gọi hồn cho ly cà phê buổi tối
mưa ngút trầm hương xanh mộ ảo
gọi hồn lau lách bờ tre
gió về xanh lên tuổi
em nhập mộng trầm hương không nuối
tôi triền rêu níu trăng về
ngày bão lũ ôm nỗi buồn lộng lẫy
gầm từng cơn mớ phủ chân đê
đất nuốt giận từng trận đau thắt ngực
có vỡ oà như mưa?
em có đến rồi như hư như thực
như vầng trăng xanh tái mớ mây mù
gọi cho đắng từng đêm xa ngai ngái
đêm trầm nhang đêm cóng lạnh hư vô
thanh âm đá buốt ngực trầm nhức nhối
tiếng ai reo giữa nước bạc mơ hồ
nhân dáng lưu đày
Ngay ở phút bốn mươi bốn một phần tư ,bộ não lõng lẻo thở xoà, lời mực non còn xanh trên ba trăm sáu mươi độ, tối kị cho sự dèm pha lạnh cơn ghen tức tưởi, sự ảo tưởng nhai nuốt và nghiền nát như dạ dày kì tiêu hoá cuối, dung dịch thuỷ phân cho buổi sáng tràn ngập trận mộng du đoạ đày.
giữa những nếp mây gấp ly lưu trữ trong hộp sọ chật kín, nhân dáng nỗi buồn trở thành những đôi mắt cá tròn xoe không bao giờ nhắm, đôi tay anh đã vuốt mắt bao lần nhưng màn mi vĩnh viễn ly thân, anh đã dặt gạch nối lên cơn mơ xưa cũ, cho dù ngày mai hay đến ngàn năm sau cũng chỉ có một lần.
ngay ở phút thứ bốn mươi bốn một phần tư, nụ hoa mười giờ nhỏ bé chợt loé sáng như mặt trời sau khi lớp bụi sương mù tổn thương mặt đất, không khí đông cứng và lạnh như tiếng thép, như màu xanh của hoa cát cánh nở ra lúc nửa đêm, có vẻ như hơi thở đã xáo trộn mặt đất, lũ sứa bò loi ngoi dập dờn trong sa mạc kí ức, từ lâu anh đã không còn được giấu nỗi buồn vào trong em, kể từ khi nào?
có lẽ đã là lúc cất cánh cho một mùa di trú mới, những cánh rừng từ lâu đã rời xa vòng ôm của thành phố, buổi sáng nhợt nhạt bằng những tiếng phong linh rè âm khàn giọng gọi tên một ngày thất lạc, những kí tự nổi loạn trên bàn phím, màn hình trắng là khăn liệm cho mỗi trận loạn lạc , nỗi nhớ trong sử thi bị ám ảnh bằng viên nén hay viên sủi bọt thấm sâu trong từng tế bào, cuộc hành hương về đất hứa của mười tám ngàn tám trăm tám mươi tám dấu chân xoè ngón, những dấu chân trong nhân dáng lưu đày đang truy tìm vẻ đẹp của một câu thơ.