Trần Ngọc Cư
Dù tôi viết về Anh bằng tiếng cà lơ
Những đứa chung lớp chung bàn với tôi
Đều hiểu được.
Chúng tôi đặt tên Anh là Tia Ló,
Theo hình lỉa chỉa những sợi tóc mai —
Dùng từ của một bài Quang học
Nhân giờ Lý Hoá vừa xong
Khi Anh bước chân vào lớp.
Bên dãy lầu của ngôi trường cổ kính,
Anh đi cổ rút dáng co ro,
Như đi trong mưa giữa ngày nắng ráo,
Như con chim cút lủi vào Triết học.
Đùa sau lưng, nhưng Anh là thần tượng
Của những thằng nhất quỉ nhì ma
Một thời dưới mái trường Quốc Học
Tôi nghĩ đó là cao điểm đời Anh.
Chúng tôi lớn lên trong thành phố trũng,
Một bên là những bãi cát nóng, một bên là đèo cao,
Chỉ cần biết tiếng Tây là trở thành kẻ sĩ,
Dân chúng mài cái Tự hào từ đất Vua.
Nơi chôn nhau cắt rốn
Một hôm bỗng thành nơi chôn nhau
Máu chảy trong thành phố trũng.
Anh đi bằng bước chân hư cấu
Qua đó làm dậy tiếng xôn xao
Hơn nửa thế kỷ rồi chưa dứt,
Anh mang số phận Judas trong kịch bản của Chúa.
Nghe Anh đang vào Giấc ngủ,
Tôi nhớ đến từ “Dormir”
Trên mộ chí những người Jacobin
Khi sống bụng họ chứa đầy lửa.
Trong từ vựng vi tính,
Tôi yêu Delete và Cancel,
Đó là những từ rất yên ủi
Ước gì chúng ta có thể xóa đi viết lại thả giàn
Vì ở U80 tôi biết chắc mình chưa hết u mê.
Nhưng chuyện gì rồi cũng qua đi,
Một trăm năm sau toàn là người mới.
Cuộc bể dâu hôm nay
Chắc chi được đưa vào cước chú.