Vũ Thanh Tùng
Đêm không ngủ chẳng có ai bầu bạn
Đành mình thôi tự vấn chính mình
Sau mấy năm đằm trong bom đạn
Ta còn gì trong cát bụi chiến tranh
Giờ ta ước giá không cần đổ máu
Không phân tranh không chia rẽ con người
Dân vẫn có tự do nước vẫn giành độc lập
Thì chao ôi! Sung sướng đến vạn đời
Giá không sống trong cái vòng luẩn quẩn
Thiếu đói quanh năm chờ đánh kẻng chia mì
Trâu chết rét mỗi khẩu phần dăm lạng
Cha mẹ già mặc kệ dấn thân đi
Lạ lùng thay chiều xếp hàng mua thịt
Cơ quan tranh nhau mấy mét vải thừa
Lòng kiên nhẫn như dây thun bị xiết
Bầy kiến vàng lầm lũi giữa nắng trưa
Ta thừa nhận mình giống như loài gián
Động một tiếng thôi cũng co dúm cả người
Sống len lét như lũ chim bị đạn
Giật thót mình ngay cả tiếng hắt hơi
Đôi khi giống trâu bò nhai lại
Ợ miếng cũ ra nhem nhép tự hào
Đầu rỗng mọt mà cứ sôi quằn quại
Chém một lời lên tận trời cao
Ta cũng giống như bao kẻ khác
Theo đóm ăn tàn tàn tạ tấm thân
Rồi có lúc giật mình ngơ ngác
Thân lươn lấm đầu từ cổ đến chân
Bao trăn trở hồ nghi được mất
Chỉ viết ra mình biết với mình
Lúc tỉnh ngộ lại hèn không nói
Đành sống thừa giữa đám hôi tanh
Suốt một thời nhại lại lời người khác
Cứ giơ tay biểu quyết tán thành
Tan cuộc họp bụng nôn nao muốn khạc
Như đèn cù cùng voi ngựa chạy quanh…