Bài thơ cho một ngày kỷ niệm 17-2

Trần Hoàng Phố

1-

Ngày trở lạnh trong linh hồn ta
Gió mùa đông bắc thổi rét run trên những năm tháng ký ức
Ngày 17 tháng 2 phản bội kinh hoàng
Họ đâm những nhát dao vào thịt da trái tim tổ quốc ta
đẫm máu biên giới phía bắc

Hàng chục thị xã
như Lạng Sơn Cao Bằng Tuyên Quang Lai Châu Hà Giang
điêu tàn tang tóc trong cơn binh lửa
Hàng trăm hàng ngàn hàng vạn dân thường phút chốc mất nhà mất cửa ly hương chạy giặc
Nhiều người bị giết bị hãm hiếp trên từng bước đường loạn lạc
Trẻ bơ vơ mất mẹ cha
Vợ đau thương ôm xác chồng
Thuốc súng hơi đạn pháo làm cay mắt
Cái chết đọng vào mắt các tử sĩ mới đôi mươi
Xả thân máu nóng
cho đất nước trường tồn
từng cột mốc thành đồng biên giới

Bà mẹ trẻ xưa giờ đã là cụ già còng lưng
Nước mắt không bao giờ thôi chảy trong lòng thương con đứt ruột
Sờ tay bia mộ ký ức
Mộ đứa con trai nhỏ hy sinh
Lòng cay đắng nhớ thương
Nó hứa sẽ về cưới vợ sau chiến tranh
Giờ đã ra đi vĩnh viễn không xác thân
Thịt xương đã tan vào đất mẹ
Linh hồn đã bay vào gió vô biên

2-

Khoảng lặng
Gió thiên thu thổi trên những chứng tích bị bỏ hoang
Trên những dòng chữ tên kẻ thù bị bôi xoá
Trên trang lịch sử trí nhớ
có ai cầm cây bút xoá
Muốn bôi trắng ký ức nhân dân
Muốn xoá đi tội ác quân thù

Khoảng lặng
Linh hồn đứng nghiêm trong lễ tưởng niệm chiến tranh biên giới

3-

Khoảng lặng
Trái tim kinh hoàng trời đổ lệ

Ôi thời thế đổi thay chóng mặt
Anh em trở tay biến thành kẻ thù
Nhưng phút chốc lại trở thành
bạn vàng yêu quý
Đến mức
có người muốn xoá sạch cái ác quân thù quá khứ
Và có một số kẻ
cầm quyền hèn nhát vì bả lợi danh
Cung cúc làm thân nô thuộc
Quỳ mọp trước bệ rồng thiên triều
Cho bọn mới đây
là kẻ thù truyền kiếp

Lịch sử
dễ đâu sang trang không vật vã đớn đau
Máu và lệ chảy

4-

Khoảng lặng xót xa đau đớn
Chiều vĩ cầm xanh run sấp mặt thê thiết
Bóng linh hồn ai như như oan hồn lịch sử vất vưởng vô trú
Gõ cửa hiện tại
Đòi công bằng siêu thoát

5-

Ngày trở lạnh
Gió chướng thổi
trong mùa dịch cúm phổi Vũ Hán
Vết chém định mệnh sắc như bàn tay tử thần đen
Người chết người nhiễm kịch bệnh
vẫn tăng
từng ngày kinh khủng
trên con số thống kê
Tiếng kêu thương vang động đến đất trời nổ tung sấm chớp
Tim ta xót đau
từng sinh linh đã mất
đã quằn quại rên rỉ khổ đau
trong cơn dịch bệnh chết người tai ương

6-

Khoảng lặng
Ngọn gió lạnh buốt thiên thu thì thầm bên tai ta
Vẫn biết chiến tranh dịch bệnh
đều là vô thường cả
Trong cõi sinh diệt lệ chảy có không này

Khoảng lặng
Những oan hồn nức nở
Lịch sử vẫn đớn đau trên từng trang trắng xoá

7-

Khoảng lặng của vô cùng
tim ta vẫn đau
trong từng khoảnh khắc ly biệt nhớ quên
sống chết đúng sai anh hùng phản bội bán nước cầu vinh
cõi nhân gian này tồn sinh bé xíu
Mây trắng từ tâm bay tới tận cao xanh
Và lòng ta nước mắt
Và trái tim ta
đôi khi lửa căm giận đốt
như muốn thiêu rụi cả thiên thu

Comments are closed.