Thi sĩ
(Gửi thi sĩ Nguyễn Đức Tùng)
Anh có rất nhiều tình yêu
Rất nhiều nỗi buồn
Cùng lòng xót thương vô hạn
Anh thả
Từng con chữ một
Như đang chơi một trò chơi
Những chữ
Bay đầy trời
Những chữ
Rụng vào một ngôi nhà cũ
Một ngõ nhỏ cũ
Một người yêu cũ
Cả những cánh đồng mới
Và những con tim tinh khôi buổi sớm
Những chữ
Rơi vào mắt tôi
Rơi vào tim tôi
Hình như còn rơi vào cả vào mắt vào tim của em
Của bạn
Của những người anh em
Thành những thiện lành, thương cảm.
Thi sỹ
Con đường của anh thật khó khăn
Bởi yêu
Và bởi ghét
Bởi thế giới chất chồng thù hận
Đố kỵ
Dối lừa
Bởi lòng người chật hẹp
Anh cứ thả
Từng chữ
Đọc lên thành âm thanh
Bạn sẽ thấy
Trầm
Ấm
Và lan tỏa
Lan tỏa mãi trong không gian
Trong nước
Trong đất
Tình yêu
Nỗi xót thương
Và nỗi buồn
Vô hạn.
30/3/2023
No think
Không nghĩ gì
Chỉ lắng nghe
Sông Hồng mênh mang nước
Phiêu dạt
Tận trong hồn
Ngay cả ngày nắng đẹp
hay là ngày mưa tuôn
Độc hành trong cõi đời
Dù người đến hay người đi
Trôi từ từ
Khi êm lặng khi ghềnh thác
Như thể
Ta đã trôi qua ngàn kiếp
Không nghĩ gì
Đó là tiêu đề triển lãm của họa sĩ Phúc
Buổi chiều mình vừa ghé qua
Con cá sấu nhỏ ngơ ngác và sợ hãi
Người đàn ông chạy
miệt mài từ kiếp nào
Đến giờ vẫn chạy.
Bức tranh được tạo ra từ vụn cơm cháy
Một vòng tròn khép kín vẽ bằng phân bò lên tấm toan trắng tinh.
Cuối cùng là lọ penicilin đựng nước mắt
Không nghĩ gì
Em va vào anh rồi em bắn ra xa
Ngỡ rất thân thương nhưng rồi xa lạ
Vòng tròn khép lại
Sông Hồng vẫn trôi
Nước mắt là của ai đó khác.
Nước mắt là của ai đó khác
Đựng trong lọ penicilin.
* "No think" là tiêu đề một triển lãm sắp đặt của họa sĩ Nguyễn Văn Phúc tại Manzi tháng 11/2022.
20/11/2022
Nguyễn Lương Ngọc, bạn tôi.
Chân dung nhà thơ Nguyễn Lương Ngọc, Acrylic trên toan, Kt: 60x80cm, Vẽ: 2022 – Giáng Vân
Bạn đã đi một con đường khác lâu rồi
Những người anh em vẫn nhớ
Nụ cười ấm áp và cặp mắt sáng
Đôi khi hơi quá độ.
Để tìm một sự thật.
Tìm thấy sự thật rồi
Bạn òa khóc nức nở như một đứa trẻ
Vì vậy
Dù bạn cao lớn và gồ ghề
Bạn vẫn cô độc sao
Không cô độc sao thành thi sĩ.
Bạn là loài thi sĩ sinh ra trên cõi đời này
Để không đặt vừa được vào đâu
Để bạn luôn là kẻ thừa,
Luôn ngượng nghịu vì sự thừa ra của mình.
Bạn không làm sao kiếm đủ tiền để cho Oanh mổ tim, cho con gái Anh Thư một tấm váy đẹp và vì vậy lòng bạn luôn nhức nhối.
Ngày bạn mất chúng ta đã đi quanh mộ bạn để nghe những người phụ nữ trong làng hát một bài hát cổ
Cầu cho bạn được thảnh thơi.
Vậy mà đôi lần tôi mơ
Bạn biến thành con hạc trắng trong bầy hạc
Vừa bay vừa khóc
Trong cõi mịt mù.
Chúng ta ở lại sau
Thỉnh thoảng gặp nhau trong ngày giỗ bạn
Để đốt lên một ngọn lửa trong tâm tưởng
Bạn nhé.
14/11/2022