Khế Iêm
“The Ballad of Jesus Ortiz” describes the life and death of my great-grandfather. Every name, place, and significant event in the poem is true. he ballad has traditionally been the form to document the stories of the poor, par-ticularly in he Old West. The people remem-bered in the poem sang and recited ballads. The form seemed the right way to tell their story”.
FILM NOIR
It’s a farm town in the August heat
With a couple of bars along Main Street.
A jukebox moans from an open door
Where a bored waiter sweeps the floor.
A bus pulls up by Imperial Fruit.
A guy gets off a new prison suit.
He’s not bad looking. Medium height
Full of ambition. Not too bright.
He’s a low life. He’s one of the lost
Who’s burnt every bridge he’s ever crossed.
Just out of slammer, a ticking bomb,
The Wrath of God and Kingdom Come.
It’s the long odds on a roll of the dice
For big stakes you can’t bet twice.
The cards get dealt. The wheel spins.
At the end of the night the house always wins.
He sees her alone at the end of the bar,
Smoking and hot like a fallen star.
She’s a cold beauty with a knowing wink.
If she shot you dead, she’d finish your drink.
Some guys learn from their mistakes,
But all he learned is to raise the stakes.
There’s something he forgot in jail –
That the female’s deadlier than the male.
It’s a straight shot. It’s an easy kill.
If he doesn’t help her, some guy will.
It’s a sleek piece with only one slug.
Spin the chambers and give it a tug.
The heat of her lips, the silk of her skin.
His body ignites. He pushes in.
They lie in the dark under the fan –
A sex-drunk chump, a girl with a plan.
Their eyes meet, and he can tell
It’s gonna be fun, but it won’t end well.
He hears her plot with growing unease.
She strokes his cheek, and he agrees.
It’s a straight shot. It’s an easy kill.
If he doesn’t help her, some guy will.
It’s a sleek piece with only one slug.
Spin the chambers and give it a tug.
The heat of her lips, the silk of her skin.
His body ignites. He pushes in.
They lie in the dark under the fan –
A sex-drunk chump, a girl with a plan.
PHIM ĐEN
Bản Ballad of Jesus Ortiz” mô tả cuộc sống và cái chết của ông cố tôi. Mọi tên gọi, địa danh và sự kiện quan trọng trong bài thơ đều đúng. Bản ballad theo truyền thống là hình thức để ghi lại những câu chuyện của người nghèo, đặc biệt là ở miền Tây Cổ. Những người được nhớ đến trong bài thơ đã hát và đọc thuộc lòng những bản ballad. Hình thức này dường như là cách phù hợp để kể câu chuyện của họ.”
Đó là trang trại trong một thị trấn
Nhỏ dưới cái nóng tháng Tám với đôi
Quán rượu dọc theo đường Cái. Một cái
Máy hát rên rỉ phát ra từ cánh cửa mở
Nơi người bồi bàn uể ỏai quét dọn.
Chuyến xe buýt dừng lại ở cửa hàng
Trái cây Imperial Fruit. Một gã thanh niên
Mặc bộ áo tù bước xuống. Hắn nhìn
Không tệ. Cao trung bình. Đầy ước vọng.
Không quá thông minh. Hắn là kẻ xấu.
Một trong những kẻ lầm lạc hết thuốc
Chữa. Vừa mới từ nhà tù ra. Như
Một trái bom sắp nổ, Sự Giận Dữ
Của Chúa và Thế Giới Bên Kia. Điều
Chắc chắn không phải là trò may rủi
Vì bàn thắng lớn không thể cược hai
Lần. Khi những lá bài được chia. Bánh
Xe quay. Qua đêm thì nhà cái luôn
Luôn vơ cả. Hắn thấy ả một mình
Cuối quán rượu, hút thuốc và nóng bỏng
Như một ngôi sao hết thời. Ả có
Sắc đẹp lạnh người với cái nháy mắt
Như biết ý. Nếu ả bắn ai, ả
Sẽ nốc hết ly rượu còn lại của
Người đó. Vài kẻ học được từ những
Lầm lỗi, nhưng tất cả hắn học được
Là dám liều. Có điều hắn đã quên
Lúc trong tù – là đàn bà độc ác
Hơn đàn ông. Đó là thứ tình yêu
Khó nuốt phải trả giá, và bạn không
Thể đánh bại một ả sừng sỏ với
Trò chơi do chính ả bày ra. Đó
Là trò lừa đã lâu. Cuộc trao đổi
Bất ngờ cũ kỹ. Bạn nghĩ bạn là
Kẻ chơi, nhưng bạn là mục tiêu của
Trò dối lừa. Ả có chồng nhưng lẻ
Loi. Ả ao ước được vậy. Hãy nhìn
Bàn tay bạn! Ôi cảm thấy vui sướng.
Ả thì thầm, ả cần một ngừơi đàn
Ông biết bao. Nếu chỉ hắn là người
Giúp ả. Ả có một kế. Đôi mắt
Họ gặp nhau và hắn có thể biết
Đó sẽ là niềm vui, nhưng không thể
Kết thúc hay. Hắn nghe âm mưu của
Ả với mỗi e ngại. Ả vuốt má
Hắn và hắn đồng ý. Đó là cú
Bắn thẳng. Cách giết người dễ dàng. Nếu
Hắn không giúp ả thì đã có kẻ
Khác. Đó là kế hoạch lẻ chỉ cần
Một viên đạn. Quay ổ đạn và siết
Cò. Đôi môi ả nóng bỏng, làn da
Ả mịn màng. Cơ thể hắn bắt lửa.
Hắn đẩy vào. Chúng nằm trong bóng tối
Dưới cánh quạt – một tên ngốc khát dục,
Đứa con gái với một mưu toan.
* Bài thơ hay, dĩ nhiên còn ở nơi nhịp điệu và nhạc tính của ngôn ngữ và vần điệu, quyện với những ý tưởng. Bài dịch chỉ thể hiện được ý tưởng bài thơ với đầy tiếng lóng, nên thưởng thức bài thơ cần đọc vào chính nguyên bản.
*Chú thích
Phim đen là thuật ngữ chỉ phong cách lọai phim cổ điển đen trắng với những cốt truyện đầy kịch tính và tội ác của Hollywood vào thời kỳ đầu thập niên 1940 tới cuối thập niên 1950, nhấn mạnh vào thái độ thơ ơ ích kỷ và động lực tình dục. Bài thơ nói về một tù nhân mới được thả, bị dồn nén tính dục, và một ngừơi đàn bà đã lợi dụng, dùng sự trao đổi xác thịt để anh ta giết người chồng của mình. Kết cuộc là anh ta lại tiếp tục ngồi tù.
CALIFORNIA HILLS IN AUGUST
I can imagine someone who found
these fields unbearable, who climbed
the hillside in the heat, cursing the dust,
cracking the brittle weeds underfoot,
wishing a few more trees for shade.
An Easterner especially, who would scorn
the meagerness of summer, the dry
twisted shapes of black elm,
scrub oak, and chaparral, a landscape
August has already drained of green.
One who would hurry over the clinging
thistle, foxtail, golden poppy,
knowing everything was just a weed,
unable to conceive that these trees
and sparse brown bushes were alive.
And hate the bright stillness of the noon
without wind, without motion,
the only other living thing
a hawk, hungry for prey, suspended
in the blinding, sunlit blue.
And yet how gentle it seem to someone
raised in a landscape short of rain –
the skyline of a hill broken by no more
trees than one can count, the grass,
the empty sky, the wish for water.
THÁNG 8 TRÊN ĐỒI CALIFORNIA
Tôi không thể tưởng tượng ai đó tìm
thấy những cánh đồng khó chịu, trèo lên
sườn đồi trong cơn nóng bức, bụi bậm,
làm răng rắc đám cỏ khô dưới chân,
mong ước có vài bóng cây che. Đặc
biệt người miền Đông, coi thường sự đạm
bạc của mùa hè, hình dạng cây du
đen khô héo, và gỗ sồi, cảnh quan
Tháng tám đã không còn màu xanh. Một
người vội vã trèo lên cây cỏ đuôi
cáo kế bên, cây thuốc phiện, coi mọi
thứ như cỏ, không thể nhận ra rằng
những cây này và bụi rậm nâu thưa
vẫn sống. Và ghét ánh sáng tĩnh lặng
của buổi trưa không gió, không chuyển động,
chỉ là sự sống khác một con ó,
đói mồi, lơ lửng trong bầu trời xanh
rực nắng không thấy được. Và còn nữa,
thật thoải mái làm sao với ai đó
được đỡ lên quang cảnh trong cơn mưa
bất chợt – đường chân trời của ngọn đồi
vỡ ra, bởi không còn cây cối nào
có thể đếm, bãi cỏ, bầu trời trống không,
mong có nước.
UNSAID
So much of what we live goes on inside –
The diaries of grief, the tongue-tied aches
Of unacknowledged love are no less real
For having passed unsaid. What we conceal
Is always more than what we dare confide.
Think of the letters that we write our dead.
CHƯA NÓI
Quá nhiều điều chúng ta sống xảy ra
như thực ở bên trong – những nhật ký
của mối sầu khổ, nỗi đớn đau không
nói được của cuộc tình không hồi đáp
vì có điều chưa nói đã trôi đi.
Điều che dấu luôn luôn nhiều hơn điều
chúng ta dám giải bày. Hãy nghĩ về
những con chữ chúng ta diễn đạt cái chết.
COLD SAN FRANCISCO
I shall meet you again in cold San Francisco
On the hillside street overlooking the bay.
We shall go to the house where we buried the years,
Where the door is locked, and we haven’t a key.
We’ll pause on the steps as the fog burns away,
And the chill waves shimmer in the sun’s dim glow,
And we’ll gaze down the hill at the bustling piers
Where the gulls shout their hymns to being alive,
And the high-masted boats that we never sailed
Stand poised to explore the innocent blue.
I shall speak your name like a foreign word,
Uncertain what it means, and you –
What will you say in that salt-heavy air
On that bright afternoon that will never arrive?
SAN FRANCISCO LẠNH
Tôi sẽ gặp em lần nữa trong cái lạnh San
Francisco, trên con đường quanh sườn đồi nhìn
Qua vịnh. Chúng ta sẽ tới ngôi nhà nơi những
Năm tháng đã chôn vùi, nơi cánh cửa khóa, và
Không có chìa khóa. Chúng ta sẽ dừng nơi những
Bước chân như sương mù dần tàn, và cái lạnh
Gợn sóng lung linh trong ánh hồng mờ mặt trời,
Và chúng ta sẽ chăm chú nhìn xuống đồi nơi
Cầu tàu rộn ràng nơi những cánh chim hải âu
Quàng quạc bản thánh ca hiện sống, và những cột
Buồm cao, chúng ta chưa bao giờ ra khơi, đứng
Đĩnh đạc thám hiểm màu xanh thơ dại. Anh sẽ
Gọi tên em như một tiếng ngọai quốc, không có
Gì chính xác, và em – em sẽ nói gì trong
Không khí đầy muối ở buổi trưa sáng chói sẽ
Không bao giờ tới đó?
MAZE WITHOUT A MINOTAUR
If we could only push these walls
apart, unfold the room the way
a child might take apart a box
and lay it flat upon the floor –
so many corners cleared at last!
Or else could rip away the roof
and stare down at the dirty rooms,
the hallways turning on themselves,
and understand at last their plan –
dark maze without a minotaur,
no monsters but ourselves.
Yet who
could bear to see it all? The slow
descending spirals of the dust
against the spotted windowpane,
the sunlight on the yellow lace,
the hoarded wine turned dark and sour,
the photographs, the letters – all
the crowded closets of the heart.
One wants to turn away – and cry
for fire to break out on the stairs
and raze each suffocating room.
But the walls stay, the roof remains
strong and immovable, and we
can only pray that if these rooms
have memories, they are not ours.
MÊ CUNG KHÔNG CÓ QUỈ ĐẦU BÒ
Nếu chúng ta có thể chỉ đẩy những
bức tường này ra xa, trải căn phòng
theo cách một đứa bé có thể tháo
rời cái hộp và để nó nằm dẹp
trên sàn nhà – như vậy mọi góc cạnh
cuối cùng tan biến! Hoặc chọc thủng mái
nhà và nhìn xuống những căn phòng dơ
bẩn, những hành lang tự nó ngoằn ngòeo,
và cuối cùng hiểu họa đồ của chúng –
mê cung tối không có quỉ đầu bò,
không có quái vật chỉ có chính chúng ta.
Ai nữa
Có thể chịu đựng cái nhìn hết mê
cung đời? Những đừơng bụi xoắn ốc chậm
rơi tương phản với khung kính lốm đốm,
ánh sáng mặt trời trên đăng ten vàng
màn cửa sổ, rượu cất trở nên thẫm
màu và chua, những tấm hình, lá thư –
tất cả ngăn chứa đầy ắp trái tim.
Ngừơi ta muốn ngỏanh mặt đi – và khóc
vì ngọn lửa bùng cháy trên cầu thang
và san bằng từng căn phòng ngộp thở.
Nhưng những bức từơng vẫn còn đó, mái
nhà nguyên xi và kiên cố, và chúng
ta chỉ có thể cầu nguyện nếu những
căn phòng này có những ký ức thì
ký ức đó chẳng phải của chúng ta.
BEING HAPPY
Of course it was doomed. I know that now,
but it ended so quickly, and I was young.
I hardly remember that summer in Seattle—
except for her. The city seems just a rainy backdrop.
From the moment I first saw her at the office
I was hooked. I started visiting her floor.
I couldn’t work unless I caught a glimpse of her.
Once we exchanged glances, but we never spoke.
Then at a party we found ourselves alone.
We started kissing and ended up in bed.
We talked all night. She claimed she had liked me
secretly for months. I wonder now if that was true.
Two weeks later her father had a heart attack.
While she was in Chicago, they shut down our division.
I was never one for writing letters.
On the phone we had less to say each time.
And that was it-just those two breathless weeks,
then years of mild regret and intermittent speculation.
Being happy is mostly like that. You don’t see it up close.
You recognize it later from the ache of memory.
And you can’t recapture it. You only get to choose
whether to remember or forget, whether to feel remorse
or nothing at all. Maybe it wasn’t really love.
But who can tell when nothing deeper ever came along?
ĐANG HẠNH PHÚC
Dĩ nhiên đó là số phận. Bây giờ tôi mới
biết, nhưng nó kết thúc quá nhanh, và tôi còn
trẻ. Tôi khó lòng nhớ mùa hè ở Seatle –
Ngoại trừ nàng. Thành phố hình như sau cơn mưa.
Từ lúc tôi thấy nàng ở văn phòng, tôi đã
bị hớp hồn. Tôi khởi động thăm viếng tầng lầu
của nàng. Tôi không thể làm việc trừ khi thóang
thấy bóng nàng. Một lần chúng tôi trao đổi ánh
mắt nhìn, nhưng chưa bao giờ nói. Và rồi trong
một bữa tiệc chúng tôi cảm thấy lẻ loi. Tôi
hôn nàng và chúng tôi làm tình với nhau. Chuyện
trò suốt đêm. Nàng nói nàng thích tôi âm thầm
hàng tháng qua. Bây giờ tôi tự hỏi nếu đó
là sự thật. Hai tuần sau cha nàng lên cơn
đau tim. Trong khi nàng đang ở Chicago,
họ đóng cửa văn phòng. Tôi không phải là người
có khả năng viết thư. Trên phôn có ít điều
để nói. Và là hai tuần căng thẳng, rồi sau
đó là hàng năm luyến tiếc dịu nhẹ và suy
đóan từng hồi. Đang hạnh phúc hầu như là thế.
Bạn không thấy nó gần. Bạn nhận ra nó sau
đó từ cơn đau ký ức. Và bạn không thể
bắt lại. Bạn chỉ có thể chọn hoặc nhớ hoặc
quên, hoặc cảm thấy tiếc nuối hoặc không gì cả.
Có thể đó không phải tình yêu thực sự. Nhưng
ai có thể nói khi chưa từng có điều gì
sâu xa hơn xảy ra?
(Còn tiếp)