Nguyễn Thị Từ Huy, hiện sống tại Sài Gòn. Hoạt động trong các lĩnh vực giáo dục, nghiên cứu văn học, dịch thuật, sáng tác thơ văn. Tiến Sĩ Đại học Paris 7 về Văn học hiện đại Pháp. Chùm thơ do tác giả gửi Văn Việt, rút từ tập « Biến mất » chưa xuất bản.
BIẾN MẤT
Có những tháng ngày võng xuống một vũng trũng, phù thũng và trống hoác, ta thành ra một khoảng không, thành ra không thể nhận thấy nữa, không thể nhận ra được nữa, thành ra một thừa thãi, thừa thẹo đối với đời. Thì ngay lúc đó, lúc ta tưởng rằng đã mất tất cả, đã mất cả chính mình, ta lại có nó, ta nắm được nó trong lòng tay mình, hay ta ở trong lòng nó. Nó đấy: sự biến mất.
Biến mất 1
Một ngày, không còn nhìn thấy ngươi ở bất cứ nơi đâu.
một ngày, thế giới này là của người khác
thì nó vẫn luôn là của người khác
vẫn luôn chối từ ngươi.
Một ngày, các tế bào của cơ thể ngươi biến thành tế bào không khí
chẳng đã cơn khát thèm tự do chưa bao giờ được thỏa mãn
ngươi đâm vào mọi thứ, mang chứa mọi thứ trong bụng
từ đỉnh tòa tháp cao tầng, những cành cây cong queo, những dây điện loằng ngoằng
đến cả đống thịt thối bị lấp dưới đất rồi lại được đào lên tẩm ướt gia vị xào nấu và đem bán
cái bụng khổng lồ của ngươi chứa hết toàn bộ và chẳng có gì
trống rỗng ư, trống rỗng là gì, trống rỗng là đầy ắp
Một ngày, hình ảnh ngươi có thể được lưu giữ vài giây trong mắt những người qua đường
hình ảnh không phải là ngươi
hình ảnh đập vào mắt họ rồi biến mất trong phút chốc.
ngươi lượn lờ loanh quanh trong không trung
vắt từ nóc nhà nọ sang nóc nhà kia
ngắm nhìn mọi thứ xung quanh không thay đổi
kéo lê mình trên dây
ngươi ở đây mà không ở đây
ngươi đợi gió để gào
đợi mưa để khóc
đâu nào ai hay
Ngươi đuổi theo nó
niềm vui sướng được biến mất khi chưa kịp chết,
nhưng niềm vui luôn ở phía trước
đợi ngươi biến khỏi thế giới của người sống và của người chết.
Ngươi không thể biến khỏi không khí
ngươi không thể biến khỏi nước
bởi không khí có cả ở trong nước
ngươi không thể biến khỏi cái chết
khắp nơi mọi cánh cửa đều dẫn tới đó
lạ chưa
đã ở trong không trung ngươi vẫn thấy cần có cửa
cửa nào khép lại hiện tồn ?
cửa nào mở vào biến mất ?
những cánh cửa đóng bằng bản lề tự do
và bằng chất liệu mất tích
Yport 20/4/2008 – Sài Gòn 25/9/2013
Biến mất 2
Thất vọng dồn vào bờ trên những con sóng
trắng suốt từ đầu này tới đầu kia
liếm lưng bầy mòng két
không ướt một sợi lông.
Thất vọng bò trong dạ dày
trải rộng hàng cây số
từng viên sỏi câm trên bãi sỏi câm
im lặng chông chênh đóng vít vào tiếng ì ầm của sóng
biển ồn ào cất giấu nỗi lặng câm hoá thạch
không một tiếc nuối nào trắng bằng cánh mòng đang bay
Thời gian đóng vít ở chỗ này
đóng vít trên lưng một con sóng đang tan
đóng vít trong một tiếng ì ầm đang tắt
trong một hạt muối không bao giờ chào đời
trên lớp bọt sóng xuất hiện trong khoảnh khắc đủ để không bao giờ biết mình là bọt
ngày mai,
còn gì của người đàn bà đang đóng vít nơi đây
trong lặng im dấy loạn của biển cả?
người đàn bà
đóng vít trên một cánh mòng đang khép
đóng vít trên giọt mặt trời cuối cùng đang lịm trên đường chân trời
người đàn bà
vít vào khoảng trống một hiện diện rỗng
một chiếc đinh ốc nhỏ
vít vào lòng đại dương
ngày mai,
còn gì của người đàn bà
đang thải xuống biển cặn bã của đống thất vọng nhào lộn trong dạ dày?
thất vọng mở vào im lặng
mở vào những hy vọng mơ hồ
thất vọng tan như lưỡi sóng trên bờ môi biển
khoé miệng sỏi tiếc một nụ hôn chưa thành nụ hôn
ngập ngừng giữa đất và nước
Ngoài xa kia
chân trời của biến mất mở vào những thế giới khác
những thế giới biến mất trong những thế giới khác
Yport, 21/4/2008
Biến mất 3
Tiêu biến hết rồi
tất cả những gì ta yêu
bàn tay
gương mặt
giọng nói
cả tiếng tim đập mà ta không nghe thấy
hơi thở không chạm được vào má ta
làn môi kiếp này không có cách nào đụng đến
cái nhìn không có cách nào giữ lại được
cơ thể chưa hề thầm kín
chưa hề phô phang
ký ức chưa vào đã ra
làn da chưa ấm đã lạnh
tiêu biến hết rồi
Ở đây
ở tiêu điểm rỗng không của sự biến mất
ta gõ vào bức tường không khí
trong suốt và kín bưng
không biết chạm tay vào đâu, những bức vách thun thút
em cần bàn tay của anh
bàn tay gió và bàn tay khí mở lối đi về biển cả
những vách đá chạy thẳng vào sương mù
chạy tới nơi không có chỗ dừng lại
vách sương mù không mở lối cho khách bộ hành
đành đứng lại và tưởng tượng một lối đi giữa hai bức tường không khí.
Nơi kia
phía ngoài sự biến mất
bàn tay anh có cần em,
có cần một chút ấm lạnh mùa đông không vĩnh cửu?
bàn tay xuân không đủ gió để gọi mùa
gió
kẻ duy nhất có thể vạch ranh giới giữa không khí và không khí
gió thổi vào môi em cái hôn mà không ai trong chúng ta dám bắt đầu
gió ra vào không cần xin phép
thiết lập rồi xoá bỏ mọi khoảng cách
xây và phá những bức tường trong suốt
bảo tồn sự biến mất và em…
Yport 22/4/08
Biến mất 4: Fontainebleau
Fontainebleau, muôn vệt vàng thu đắp lên cửa kính ô tô
loang lổ đỏ góc rừng bao thông điệp ngầm phóng tới những nơi không có người nhận
nỗi buồn đàn ông đan vào mùa lặng lẽ
nỗi buồn đàn bà trong suốt
tan biến trong những cảm xúc không giới tính
Cảm xúc phi giới tính,
tìm đâu một chỗ trú ngụ
trong cái vũ trụ này
nơi các giới đều đòi áp đặt
quyền và sự hiện diện không thể chối bỏ của chúng ?
Fontainebleau thu
cuộn mình trong vòng ôm của những màu vô danh
không phải vàng, không phải xanh, không phải đỏ
chúng thâm nhập nhau, tràn ngập nhau trong một thứ tình phi giới
thênh thang bay lên, vượt qua nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng, tình yêu, nỗi chết
bất định siêu thăng
Fontainebleau thu
màu vô danh
trộn lẫn đỏ vàng xám nâu xanh tím…
phong toả và phát tán niềm khinh khoái không giới tính
Fontainebleau
giải phóng ta khỏi tình yêu và trao tặng ta một chữ « tình »
một chữ « tình » đơn giản không định ngữ.
Biến mất 5: Một mình
Trên đỉnh vách đá
mặt trời một mình
nắng một mình
gió một mình
ngọn cỏ
một mình
độc mà không ác
hơi ấm một mình lạnh
dưới chân vách đá dựng
biển một mình xanh
chiếc buồm một mình trắng
đám bọt một mình tan
cánh chim một mình nhỏ
chú ngựa một mình nâu
con đường một mình xa
bờ rào một mình vắng
hàng cây một mình thẳng
đồng cỏ một mình rộng
ngọn núi một mình cao
bầu trời một mình sâu
bàn tay một mình đau
một mình dài lo âu
một mình đầy sợ hãi
một mình tràn cảm khoái
một mình trào thênh thang
một mình nâng mênh mang
một mình lan nhẹ bỗng
một mình rỗng thảnh thơi
một mình khinh chơi vơi
một mình trôi nơi nơi
một mình thế giới vô tận
biến mất ở đây
mỏm tận cùng của đất
điểm tận cùng của đá
vùng tận cùng của nước
hạt tận cùng của không khí
trường tận cùng của cảm xúc
mạch tận cùng của ý nghĩ
biến mất
Yport, 23/4/08
Biến mất 6
Ở Fécamp, hệ thống đèn hiệu biến mất trên đường phố. Ô tô tự động dừng lại mỗi khi xuất hiện bóng người đi bộ, thậm chí kể cả khi người đó không muốn qua đường. Người đi bộ không hề phải lo lắng gì, không phải chú ý gì, vì chính ô tô phải chú ý đến họ. Cảm giác bất an biến mất, bạn bước đi trên đường phố như trong một nơi an toàn tuyệt đối. Sự biến mất này đồng nghĩa với một sự xuất hiện khác, giống như cảm giác bất an biến mất khi cảm giác an toàn xuất hiện.
Cũng vậy, khi một quyết định biến mất được thực hiện, đồng thời sẽ xuất hiện cả sự cảm thông thấu hiểu, lẫn sự vô cảm, và hơn cả vô cảm : biến mất còn là điều kiện để cho các ý chí độc tài và ý chí quyền lực bộc lộ. Phải mở ngoặc để nói rằng đây không phải là ý chí quyền lực theo nghĩa của Nietzsche. Lúc mà một quyền lực này thực thi trên một quyền lực khác, sẽ có một cuộc đụng độ, có tính chất hoạt cảnh hay không còn tuỳ. Khi quyền lực thực thi trên một sự biến mất, tính chất hoạt cảnh rất rõ nét, vì nó chỉ là một trò hề rẻ tiền, một thứ quyền lực dồn trọng lượng lên không khí.
Tuy nhiên có một thứ quyền lực khác khiến cho sự biến mất không bao giờ trọn vẹn. Đó là tương tác giữa ý muốn biến mất và ý muốn ghi lại sự biến mất, tương tác giữa ý chí tự tiêu tan và sức mạnh cố kết của ngôn ngữ.
Đúng vậy, làm sao viết được về sự biến mất một khi đã biến mất. Làm sao vừa muốn giữ dấu vết của biến mất bằng bút tích vừa muốn biến mất một cách thực sự ? Nghịch lý là ở chỗ : nếu không có gì ghi lại dấu vết của một biến mất thì sẽ không có biến mất, bởi không thể biết nó có tồn tại hay không. Nhưng một khi biến mất đã được ghi nhận thì nó sẽ thôi không còn là biến mất nữa. Nghịch lý nằm ngay trong cách diễn đạt này : « biến mất ». Trong lúc biến mất xác nhận sự hiện diện của nó bằng cái không có gì, không là gì, không dấu vết, một sự hiện diện của hư vô, thế mà từ « biến mất » đã là một dấu vết ngôn ngữ, một sự hiện diện bằng ngôn ngữ. […]
Yport, 23-4-08