Trần Mộng Tú
(Gửi tác giả Mặt Trận Ở Saigon – Ngô Thế Vinh)
Chàng đã ra khỏi chiến tranh
Nhưng chiến tranh không ra khỏi chàng.
Như con dấu nung
Đóng vào trái tim chàng
Chàng cúi xuống ngực mình
Từ tốn bóc…
…vết rách thành những tờ rơi
Những tờ đầy thương tích
Những ngôi làng trơ trụi bỏ hoang
Những hố bom B52 cày nát mặt đất
Không một bóng trẻ
Không một người già
Còn gì đau thương
Còn gì xúc động bằng
Trong hoang vu đổ nát
Có con người cõng một xác chết trên lưng
Trong gió bão mịt mùng
Trong ngôi chùa Miên hoang phế
Một người con của Chúa
Gửi hồn xác của đồng đội mình cho Phật
Ôi chiến tranh
Ôi vết thương thế kỷ
Chúa Phật có cùng ở đó không?
Một cuộc chiến không tên
Một cái chết không nhãn hiệu
Một người lính, nếu đứng bên này thì ta gọi là giặc bên kia
Con người không còn sợ thú dữ
Nhưng sợ chính đồng loại của mình
Có những điều sống suốt một đời người
Ta không sao hiểu được
Tại sao phải sanh Bắc tử Nam
Để lao vào giết nhau
Ai đặt ra câu phương châm kinh hoàng đó
Những cái chết khác thường và phi lý
“Chết vì tiếng cánh vỗ của trực thăng sà trên bãi.”
Nỗi ám ảnh những năm dài sợ hãi
Đó là cái chết lạ giữa chiến trường
Một cái chết không chảy máu
Vết thương dưới con dấu nung trên ngực chàng
Nếu bóc ra chàng còn nghe thấy được
Những tiếng hét đến lạc giọng của những người
bạn Đồng Minh
những người đã đến Việt Nam và mang về quê hương họ những hình hài
thương tật và những ác mộng bất tận
Họ không bao giờ trở lại cuộc sống bình thường
Chiến tranh vẫn đầy ứ trong những bình thân thể ấy
như bình nước sóng sánh hoài nhưng không chịu đổ
Dưới vết thương đó chàng còn bóc ra được
những vảy khô…
…như những người bạn đã chọn ở lại
Họ thản nhiên làm bổn phận của họ bằng cả trái tim
cho đến lúc bị ruồng bỏ
Họ săn sóc bất hạnh của người khác và không nhớ là mình cũng bất hạnh.
Còn điều gì nữa dưới vết thương này của chàng
Mỗi ngày chàng mất đi một miếng vẩy khô…
…Chàng không tìm lại được
Và chàng đã quên
Như những người lính đã chết và đã bị bỏ quên
“Khi những người sống quên người chết, thì người chết ấy,chết đi lần thứ hai ”
Thế mà đã có một thời
Khi từ cõi chết trở về
Những người lính đáng thương này
Phải đối diện với mặt trận thành phố
Từ rừng rú họ được đưa về thủ đô
Để bảo vệ trấn an những con người kêu gào chiến tranh
nhưng chính họ lại đứng bên ngoài cuộc chiến
Và người lính bỗng dưng biến thành con thú cô đơn
ngơ ngác giữa Mặt Trận Ở Sài Gòn
Chao ôi đã bao năm
Chàng ở lại
Chàng tù đày
Chàng bỏ đi
Chàng đứng nhìn dâu bể
Chàng bóc vảy trên những vết thương mình
Còn gì sót lại…
…Còn gì để cho đi.
Có trễ không cho một trở về.
Tháng 9-11-2020