Quỳnh Iris de Prelle
Ngồi cạnh tôi trong lớp môn kịch nói là bạn gái Iran
một nghệ sỹ nổi tiếng
bạn ấy buồn bã với sự kiện Iran và Hoa kỳ
không có năm mới không có giáng sinh
tôi ôm bạn trong sự nghẹn ngào
Ngồi cạnh tôi trong phòng họp cho festival Thơ năm nay
là một nhà thơ
có con trai vừa qua đời
sau bữa tiệc cuối năm
trên đường trở về nhà
cậu ấy rơi xuống dòng kênh
tôi choáng váng suốt những ngày đầu năm
khi nhìn vào tấm hình
chàng trai trẻ 21 tuổi đeo kính gương mặt thiên thần
Những người bạn của tôi
khắp nơi trên thế giới
giữa vùng giàu mỏ giàu có
giữa những sắc màu văn hoá phồn thịnh
chiến tranh chiến tranh
những cuộc nội chiến
những cuộc vượt biên
tìm sự sống
thoát khỏi những cái chết
bạo lực
Đất nước của tôi
từ xa về phía đông mặt trời lên
mỗi ngày bao nhiêu người bị chết bởi tai nạn giao thông
bởi những cái chết bất tử bất thình lình
bởi những cuộc rượt đuổi khác
những sự mâu thuẫn sâu sắc
xung đột từ chính nội tâm
lương tâm của chính nghĩa
hay những đấu đá chính trường
sự độc quyền
độc quyền của chữ
của thưởng thức
đến độc quyền sự sống
độc quyền đến cả cái chết
oan khiên
Hoà giải
bình an
ở mỗi trái tim và trí huệ
hay những gào thét ai oán
hận thù ngất chất chứa chan nước mắt
Bàn tay tìm kiếm bàn tay
trái tim chạm vào rung động
những nỗi buồn
sự sẻ chia
trân trọng từng phút giây
từng giá trị
hay những cá tính khác nhau
yêu thương rộng rãi
ngưng chia rẽ
ngưng chia rẽ
ngưng oán hận
ngưng ác ôn bạo lực
ngưng chia rẽ
làm ơn đừng chia rẽ
làm ơn kết nối lại nhau
yêu thương và tử tế
tử tế và những rung động
từ trái tim con người
tìm lại chính mình
tìm lại tiếng nói đồng loại
tìm lại chính giọng nói
cá tính của tình yêu
Tưởng nhớ
biển
chân trời
đại dương
đang biến mất
Tưởng nhớ
thời gian đang đi qua
tuổi trẻ của trí huệ và những giọt máu rơi
những cái chết
dịch bệnh tràn lan
khắp toàn cầu
hoảng hốt
Tưởng nhớ
những thân phận
đơn côi
những cuộc đời buồn chán
những cái chết bất thình lình
Tưởng nhớ
tôi
một trái tim buồn bã
một con người
giữa hàng triệu con người
Tưởng nhớ
những bài thơ đã chết
một nhà thơ đã chết
hay một nhà thơ đang yêu
Tưởng nhớ
tưởng nhớ
mùa Tết đang đến và đi
mùa thanh xuân còn lại
nụ cười
trong tim
hay giọt nước mắt
trên môi hôn
Không phải ngày tận thế
và không thể ngày tận thế
những dịch bệnh hoành hành
xuất hiện
những cơn ho
những chiếc phổi phập phồng mang cá
những cái chết
những lò thiêu
những giường bệnh khắp nơi
Không phải ngày tận thế
và không thể ngày tận thế
đại dịch của thiên tai
hay của chính cái ác
của con người vô tận
của lòng trắc ẩn bị thương tàn
của lòng từ bi đã mất
Không phải ngày tận thế
và không thể ngày tận thế
những cái chết
từ bệnh dịch
những ai oán buồn than
cả nhân loại lao đao
một phần chết
một phần được cứu sống
phần lớn hơn ra sức cứu vớt
chống chọi ngày đêm cùng bệnh dịch
Không phải ngày tận thế
cùng nắm tay
thương nhau thật lòng
nhỏ những giọt máu lành
không hôi tanh mặn chát
nhỏ những giọt sương mai
như trẻ thơ khóc
nhỏ những tiếng thở dài
của tình yêu và loài người
Không phải ngày tận thế
hãy thương nhau nhiều hơn
hãy kết lại những bàn tay
sông núi biển dài mênh mông thành một
đại dương sâu thẳm hiền hoà
Không phải chiến tranh
không phải những cuộc nội chiến
những giường bệnh hấp hối
những tiếng kêu than khô khốc trong cổ họng
những lây lan từ người này sang người khác
những cái chết đau đớn
những oan hồn kiệt sức
Không phải chiến tranh
trên khắp toàn thế giới
những đường biên ngăn lại
những lây lan
những đớn đau
không đủ sức cứu chữa
thiếu khẩu trang
thiếu nước rửa tay
thiếu thuốc men
dự bị
số lượng người chết đếm được
từng ngày từng ngày
tăng lên
loài người phá huỷ
chính mình
phản bội tự nhiên
Anh nói với trái tim về sự thật
Lương tâm nói về sự thật
Anh nói với mọi người về sự thật
sự thật của những cái chết
những cơn đau hấp hối
của những virut chết người
Cả thế giới choàng tỉnh
sau cái chết của anh
sau cái chết của nhiều người bị bệnh
sau những cái chết bất thình lình
trong bóng tối
Cả thế giới im lặng
trong những ồn ào
trên những những bức tường trắng
giường bệnh trắng
những chiếc khẩu trang làm mặt nạ
Những mặt nạ mang hình trái tim
cứu vớt nhân sinh
Cả thế giới nhìn nhau
nước mắt nhấn chìm trong đại dương
nhân loại nhìn lại nhau
trong hàng triệu năm đi qua
chuyển dịch
con người tàn hại nhau
hay tàn hại nhau bởi con người
hay những biến chứng của thiên nhiên
từ con người
Cả thế giới nhìn nhau
những chiếc quan tài trong lửa
những tro cốt không còn lưu giữ được
những linh hồn
bay bay bay
đánh bại lại những virus ác tính
đánh bại chúng
để cứu vớt chúng ta
những lần tái sinh
trong những rệu rã vô bờ bến
trong những bất tận buồn
trong những cơn tuyệt vọng vô ngôn
Hà Nội ổn phải không?
Tôi sẽ gặp lại gia đình
tôi sẽ ngồi cafe Hàng Hành
tôi sẽ gặp bác Thiệp
chú Nguyên
tôi sẽ gặp cụ Trần Thanh Cảnh
tôi sẽ đến cảm ơn Kiên
tôi sẽ gặp Phương cùng Nhã Thuyên
Hà Nội bao say sưa
chắc không còn nhiều bực bội
bực bội taxi hà nội
bực bội khói bụi hà nội
bực bội tình yêu hà nội
những phố phường
những hàng cây
bánh cuốn phở bò nem tai
hàng quán vỉa hè
Thanh Hoá ổn phải không?
Tôi sẽ về thăm nhà cha mẹ
tôi sẽ về thăm bà ngoại và ngôi nhà cũ của ông bà
tôi sẽ ngồi bên mảnh vườn của bố
tôi sẽ nhớ ông ngoại rất nhiều
tôi sẽ về làng cổ xưa Mỹ Hào
nơi tôi sinh ra
Hạ Long ổn phải không?
Tôi sẽ nhìn thấy mặt trời lúc bình minh trên vịnh
tôi sẽ gặp lại những ký ức tuổi 20
những tình yêu đi qua
những mùa hè buồn bã
những người bạn gái hồn nhiên
những tiếng cười trong vắt
tôi nhớ những gương mặt méo xệch
giữa những bụi than hồng lấp lánh
những giọt nước mắt mặn hơn đại dương đầy rác
Huế ổn phải không?
Tôi gặp lại Hương Giang
đi vào thành nội
nhảy tung tăng giữa trường Quốc Học
Tôi lại ngồi xích lô ra chợ Đông Ba
tôi lại mặc áo dài tím
lang thang giữa những con đường xanh bóng cây
thành phố của tình yêu
đẹp nhất Việt Nam
tôi sẽ đọc thơ ở đây
cùng những người bạn yêu mến
chị Ngọc Diệp
nhà anh Thanh Ngọc
Hội An ổn phải không?
thành phố của riêng tôi
tuổi thanh xuân độc hành
cafe Hải
phố Hoài
những ngôi nhà cổ xưa
vắng bóng người
những chiếc khăn thêu thùa
quấn cả nỗi nhớ nhung triền miên
không bao giờ dứt
tôi sẽ gặp Maily
trong ngôi nhà Chăm
rực rỡ sắc màu
tôi sẽ gặp Nguyên Ngọc
người cuối cùng của thế hệ xưa
còn sót lại
những gía trị của tự do
của con người nhân loại
Đà Nẵng ổn phải không?
Thành phố bên bờ biển
bảo tàng Chăm
đã trở thành nơi thánh đường đáng sống nhất
cho những người giàu có nhất
tôi sẽ đi ngang qua
tạm biệt nơi này
ở đường băng hun hút
chân mây
Sài Gòn ổn phải không?
Tôi gặp lại Lý Đợi
gặp lại Tươi
gặp lại những chiến binh xưa
gặp lại bao ký ức tìm về
nơi tôi ra đi
từ đây
8 năm về trước
Boo, Nguyệt Phạm
và gặp những tình yêu thi ca
Bùi Chat Anh Anh
K Lưu
Sơn hâm tỉ độ
Vũ Trọng Quang cùng tần số
Nguyễn Vỹ và bác Thành
Quán Văn thân thương
Chị Ý Nhi, Kim Cúc, anh Hoàng Hưng
dịch giả Hiếu Tân
Sài Gòn thành phố của tự do
của những khát vọng bay xa
Việt Nam ổn phải không?
Tôi biết chúng ta luôn ổn
luôn tích cực
luôn lạc quan
trong những tuyệt vọng hoang mang
trong những kiếm tìm
trong những lúc sống
lên bờ xuống ruộng
bầm dập
như những cuộc rượt đuổi
chính mình
trong lúc bệnh dịch
gần nhau hơn
yêu thương nhiều hơn
tử tế hơn
dịu dàng hơn có thể
tôi gặp gỡ những người chưa bao giờ gặp
tôi chạm vào những giọng nói
những cá tính
Tất cả chúng ta sẽ ổn
trong mọi sự bất ổn
bất thành
lịch sử là chúng ta
chúng ta nhìn lịch sử đi qua
những gập gềnh bất trắc
trong những tích tắc
lặng sâu
Em sắp về Hà Nội
bao nhớ thương xa gần đầy nước mắt
về Hà Nội như những cuộc hẹn hò dâu bể
suối sông chảy về nguồn ra biển mênh mông
Em sắp về Hà Nội
mùa hoa xưa rụng đầy phố bụi
người người ngược chiều nhau
khói bụi hít hà hôn nhau trong mệt nhọc
Hà Nội có còn ai
Phan Vũ hay Hồ Tây lộng gió
Nguyễn Huy Thiệp lang thang trên phố cũ
ngồi xuống nhấp ngụm trà rúc rắc kẹo lạc cầm tay
Hà Nội của chúng ta
khác xa nhau và như nhau
bởi thi ca và tình yêu
tiếng việt
Em chả đủ đầy chứa đựng
không gian thời gian và tình yêu ấy
Em chả đủ khéo léo dịu dàng Tràng An thanh lịch
Em là em im lặng giữa những ồn ào, méo xệch
Nhà hát còn kia, mà vắng bóng những tình ca
Người yêu dấu còn đâu
điệu nhạc buồn
tiếng chó tiếng mèo nhiều hơn tiếng người vọng lại
Em đi trên phố nhỏ tìm lại bà bán xôi đầu ngõ chợ
chợ vẫn đông người, vẫn ruồi nhặng vây quanh
hoa vẫn trên giỏ xe
người người vẫn chạy
Đã đến và còn lại
như lịch sử
thời gian đang trôi
như tình yêu của anh
đầy dối trá và hoang mang
mà nàng vẫn luôn tin có thật
vì nó thật như đất nước anh
như con người anh trong lòng xã hội ấy
trong từng hơi thở
buổi sáng cafe đầy khói thuốc
khói nhang
đầy những ai oán
ca than
ngâm nga
diệu vợi
Đã đến và còn lại
như cuộc đời
trôi đi trôi lại
thiên di
những nỗi buồn trầm uất
những cuộc chia ly
trong im lặng
máu vẫn chảy
loang trong những vùng đầm lầy
trời mây mưa
xanh thẳm
đầy những nụ hoa vàng
và người ta tin rằng
cỏ xanh vĩnh hằng tuổi thơ
tình yêu vĩnh hằng tuổi trẻ
Đã đến và còn lại
nhìn thấy nhau
trong nước mắt
buồn vui có thật
chưa bao giờ tỏ bày
chưa bao giờ nói ra
Đã đến và còn lại
lịch sử và tình yêu
của một dân tộc quá mải mê chia rẽ
quá mãi mê ghen tuông
quá mải mê nhìn bóng người
quên đi mặt đất dưới chân mình
Đã đến và còn lại
Anh chưa bao giờ yêu em thật lòng
mà tổ quốc nhắc anh phải yêu em
Anh chưa bao giờ thành thật nhớ em
mà thơ nói lời yêu em thay anh
Anh chưa bao giờ biết mặt em
mà ảo ảnh nhắc gợi anh
Anh chưa bao giờ bên em
giữa những cuộc chiến
Anh chưa bao giờ nắm tay em
giữa những cuộc rượt đuổi
trong mơ
trên những đường băng ngược chiều
trong những chiều bão giông
Anh chưa bao giờ có em
như lời anh hứa
nói yêu em
bên trong em
tinh thần của em
Anh chưa bao giờ
có thật
chưa bao giờ
có mặt trên đời này
bởi vì em
Anh là anh
như bao người đàn ông
quên lãng người đàn bà
như nước chảy hoa trôi
như định mệnh sinh ra
để anh thành một người không phải thuộc về em
chưa bao giờ thuộc về
Không thể tin sự mất mát và nỗi đau này
Tối qua, trước khi tắt máy, bỗng nhìn thấy facebook của chị Ly. Không thể tin được, tôi đọc lại vài lần và xem lần lượt từng tấm hình của chị và gia đình nhỏ cùng bé Lolo thân thương, luôn xuất hiện cùng chị ở thế giới mạng nhỏ bé này.
Tôi biết chị Ly và nhà thơ Hoàng Hưng từ lâu, bởi tình yêu thi ca và văn chương cũng như nghệ thuật, và tôi gặp chị ở đây, thế giới kết nối này… vô cùng yêu mến chị bởi tình yêu với nghệ thuật, bởi sự nữ tĩnh tràn đầy trong thơ và sự dịu dàng trong cuộc sống…và Lolo như một biểu tượng trong thơ chị, và cũng là biểu tượng của tình yêu vĩnh hằng mà chị có. Bài thơ Ôm cây tặng chị có trong Người mang nước, tôi từng đọc và gửi cho chị nghe qua audio. Đến lúc này tôi vẫn vô cùng choáng váng bởi tin người chồng và tình yêu duy nhất ấy ra đi, đột ngột, lúc đại dịch bắt đầu, tại phòng làm việc. Cả đêm qua tôi thao thức bởi tôi hình dung ra nỗi đau này, nỗi đau của những người yêu nhau tột cùng đến cái chết cũng không thể lìa xa, và nó luôn làm cho ta dừng lại để tiếp tục sống trong bao kỷ niệm và nhớ thương, bao mong đợi và giờ chỉ là những giấc mơ để gặp lại. Ôm chị thật chặt, ôm Lolo, cho cả lần lỡ hẹn về việt nam lần này vào ngày hôm nay, trên một chuyến bay đã không thể cất cánh. Trân trọng tình yêu vĩnh hằng và duy nhất của chị,
Hà Nội lockdown
Nhà bạn Minh bán bánh ngọt
Chú Nguyên dịch sách đọc thơ
Lão Trần Thanh Cảnh x đi được cafe hàng hành
Chị Kim Anh mua bầu bí đầy nhà
nguyễn mạnh hà viết điểm phim super
Hà Nội lockdown
Những quán phở vắng
đường phố vắng
ngủ yên
hàng cây ngủ
gánh hàng hoa hoa đi ngủ
Hà Nội lockdown
loa phường thông báo
tất cả ngồi yên ở nhà
pha trà hát karaoke
nấu ăn rửa bát dọn nhà
viết thư tình
truyền tin làm cách mạng/ chống dịch
Hà Nội lockdown
đã hơn 50 năm
không phải chạy xuống hầm
không phải chạy khói bom rải đạn
để giữ khoảng cách
để tránh dịch bệnh
Bạch Mai trái tim hồng
Hà Nội lockdown
ai cũng nhớ kẹt xe
khói bụi
ai cũng nhớ cafe hàng quán vỉa hè
trà chanh chém gió
không còn chỗ lấp ló bon chen
Hà Nội lockdown
bác chủ tịch làm rất kịch/liệt
sát sao quản lý nhân dân
không ra đường vô lý do
không ra đường như ngày cũ
ở nhà tối đa
Hà Nội lockown
tiệm thuốc luôn sáng đèn
bao cao su cháy hàng
các ô cửa sáng đèn đêm muộn
sông hồng lộng gió
không một bóng người qua
Anh yêu em đứng cách xa 2m
Em yêu anh đứng cách xa 2m
ngồi xa 2m
nằm xa 2m
làm sao làm tình cách xa 2m
Khẩu trang 3 lớp màu xanh bịt mồm
cách xa nhau 2m
làm sao hôn nhau cách xa 2m
Tay trong găng tay
bấm thang máy
nín thở
không hắt hơi
Tay trong găng tay
không chạm
không sờ lên mặt
lên mắt
Rửa tay 12 bước
trong vòng 20s
Cách ly 14 ngày
không nhìn thấy nhau
không gặp gỡ
liệu có héo hon
liệu có buồn bã hơn
liệu còn thương nhau trong mùa đại dịch này
thế giới như sa mạc
các thành phố ma
không bóng người
hoa vẫn nở xuân sang
nắng vẫn lên
siêu trăng vẫn mọc
nhân loại có đổi thay
sau cuộc càn quét này
Tôi ý thức về cơ thể gầy của tôi
2 xương quai xanh nhô lên trong chiếc cổ áo rộng
2 bầu vú cạn sữa phẳng lỳ
chứa đầy những cục hạch nhỏ
di tích của đất nước tôi
chiến tranh và nghèo đói
Tôi ý thức về gương mặt gầy của tôi
gương mặt của gò má cao hàm rộng
những nụ cười chất chứa nhiều đắng cay kết lại
thành những nếp nhăn V line
Tôi ý thức về đôi mắt sáng của tôi với đôi mắt kính
màu tím gắn liền cánh bướm
tôi chỉ tháo nó ra trong bóng đêm khi tôi ngủ
Có lúc tôi không thể nhìn thấy gì ngay cả lúc mặt trời sáng rực
Có lúc trong đêm trùng trùng tôi nhìn thấy những bài thơ
những ý niệm
cuộc đời
Tôi ý thức về vầng trán của tôi
ADN của mẹ
trí thông minh và cảm xúc bất ngờ
Tôi ý thức về mái tóc màu phương đông xa xôi
đếm được vài sợi bạc
tóc tôi rụng như mùa lá chết
rụng suốt quanh năm
Tôi ý thức về đôi bàn tay của tôi
gầy guộc xương khẳng khiu cứng cỏi
đôi bàn tay tôi yêu nhất
đẹp nhất
đôi bàn tay viết
đôi bàn tay nâng niu tình yêu
Tôi ý thức về giọng nói của tôi
cất lên bằng tiếng việt vang vọng
trầm bổng nhớ quê hương
Tôi ý thức về cách phát âm của tôi
và những ngôn ngữ khác
tôi nhút nhát đứng trước sân khấu
để cất lời để trình diễn
Tôi ý thức về sự nhầm lẫn của mọi người dành cho chính tôi
Tôi ý thức về sự ghét bỏ dành cho tôi
Tôi ý thức được những thị phi với tôi
Tôi ý thức thức về sự tự do của tôi
Tôi ý thức về sự tối giản của tôi
Tôi ý thức về sự ngây ngô của tôi
Tôi ý thức về chính tôi
sự tồn tại của tôi
sự gầy của tôi
sự xấu một cách tự nhiên của tôi
Tôi yêu chính tôi
cơ thể gầy guộc
đôi mắt sáng
nụ cười hiền
giọng nói trầm trầm
Tôi yêu chính tôi
những nếp nhăn
sự phẳng lỳ
sự không toàn bích
Tôi yêu chính tôi
ADN của mẹ cha
của quê hương đất nước này
của tình nhân loại bốn phương
Tôi yêu chính sự tồn tại này
Tôi bắt đầu khóc khi chào đời
Tôi bắt đầu yêu đương khi trái tim tôi thổn thức
Tôi bắt đầu ý thức về ego bản ngã
cũng là lúc tôi thiền ở tuổi 20
Tôi bắt đầu sống ở một quê hương khác
khi tôi có tình yêu vĩnh hằng
những đứa trẻ
thi ca
sự tuyệt vọng
lưu vong
Tôi bắt đầu nhận ra
những ngôn ngữ khác nhau
mà tôi bắt đầu học
cho tôi biết những người bạn mới
những cuộc đời khác biệt
Bắt đầu trên những chiếc thuyền lênh đênh vượt sóng
bắt đầu những nỗi im lặng đắng cay
bắt đầu những tra tấn tinh thần và những cuộc vượt đuổi
bắt đầu ở một quê hương khác
bắt đầu từ những bài học mới
sự hội nhập mới
bắt đầu những nỗi nhớ thật xa
bắt đầu những niềm tin và hy vọng
sự khởi đầu mới
sự khởi đầu mới
từ những ngày đã qua
trở thành hiện tại
hiện tại trở thành quá khứ
tương lai từ hôm nay
Mùa hè tháng 7 năm 2019
những cơn nóng gần 40 độ
Brussels hầm hập
những cơn mưa âm u chạy trốn
mùa hè như lửa
rừng cây im lặng
những bông hoa héo như cuối mùa rũ rượi
cỏ ngoài vườn khát cháy
Biến đổi khí hậu
châu âu như một sa mạc
mùa hè ở Avignon gắt gao
trên núi cao những cánh đồng oải hương im ắng
hương thơm cất giấu trong những căn hầm
của lâu đài hàng trăm năm
những hầm rượu
trở thành nơi đặt chân trú ngụ
trở về rừng tre nhiệt đới
như quê mẹ ôm vào lòng
dịu dàng xanh mượt
tre không cần nước
vẫn vươn lên mầm măng
thành những đốt thẳng hàng
hiên ngang sống
tre không cần nước
chỉ cần có đất tồn tại
chỉ cần nắng và cháy bỏng
vượt qua những âm u tù đọng
tre thẳng hàng
Biến đổi khí hậu
hay thực chất là biến đổi lòng người
sự tha hoá
khốn cùng
cái giá phải trả cho những phát kiến và văn minh
loài người vẫn sống và loay hoay
tin hay không tin
tồn tại hay không tồn tại
Bio hay hoá chất
bản sắc và văn hoá đa dạng
những giá trị truyền thống và nhân bản
tự do và quyền sống với nhân phẩm con người
tồn tại song song
chấp nhận và phát triển bền vững
lịch sử vẫn đi về phía trước
nó có thể đổi thay
như khí hậu toàn cầu
trong hàng trăm năm hay hàng nghìn năm tự chuyển hoá
như cơn mưa tháng 7 chưa từng có
ở nơi tình yêu này
Brussels
Tình yêu, sau nhiều năm bên nhau, sống cùng nhau, càng say mê nhau, bởi cả 2 cùng lớn lên, cùng học hỏi ở nhau những khác biệt và nhận ra, hoà cùng làm một trong từng ý nghĩ, trong từng sự sẻ chia, sự có mặt, sự thương yêu, gắn bó…. Đó là sự say mê trong cả những hiện hữu hay rối bời mà mỗi buổi sáng luôn muốn nằm ở bên nhau mãi mãi, dù im lặng trong những tiếng thở trôi qua, hay những vuốt ve, những thói quen luôn mới.
Tình yêu, đó là đôi bàn tay chạm vào, sự thẩm thấu chuyển động đến từng tế bào, từng dòng máu chảy, sự tan ra thật nhẹ, đắm chìm, mê mải, sự thưởng thức từng phút giây…. Đôi bàn tay ấy, thật ấm và mềm mại. Chỉ đôi bàn tay ấy, làm ta thức tỉnh, làm ta tin yêu, làm ta thoát khỏi những cơn ác mộng trần gian, những cuộc rượt đuổi. Ta được là chính ta, trong đôi bàn tay ấy. Đôi bàn tay nâng niu tình yêu.
Tình yêu, đó là những ngày tháng khốn khó đi qua, những trở ngại không sợ hãi, những thúc giục mạnh mẽ từ bên trong để gắn kết, để sống cùng nhau thực chất ở 2 con người, 2 thực thể.
Tôi là một cây thạch lựu mộc, một cây thân gỗ, có hoa màu đỏ, trái có thể ăn được hoặc không. Tôi yêu rừng và mơ ước ở rừng. Tôi ở giữa rừng người 8 tỷ trên trái đất giữa màu xanh và những màu khác. Đã bị biến đổi. Biến đổi khí hậu nhưng thực ra đó là sự biến đối tha hoá của con người. Tôi yêu thương rừng, yêu màu xanh tự nhiên. Sắc màu của triết học.
Chúng ta đã cùng nhau trong rừng, một kỷ niệm cho những chuyến tàu hoà bình và sự chuyển động kết nối. Kết nối những bàn tay, những sắc màu và những thông điệp chung cho ngôi nhà của chúng ta, trái đất và màu xanh.
Trên chuyến tàu đến Mechelen của 1 ngày phủ định, sắp sang đông. Tôi nhớ đến bạn. Nghĩ về tình bạn. Những người bạn gái. Chuyến tàu đầu tiên ở Bỉ cũng là từ Brussels đi Mechelen, đó là chuyến tàu của cuộc cách mạng cơ khí và kỹ thuật. Sau 2 thế kỷ, chúng ta có những chuyến tàu của tình yêu, hoà bình và nhân loại. Những chuyến tàu của thi ca và nghệ thuật để làm cho thế giới tốt đẹp hơn, bình an hơn.
Trong lúc ngồi metro trên đường về nhà, tôi bắt gặp một người phụ nữ đang khóc. Tôi đến hỏi bà ấy có ổn không? Bà đang nghe nhạc và sau đó bà mở sách ra đọc. Trước khi rời khỏi chuyến tàu hàng ngày của tôi, bà khóc nhiều hơn. Tôi không biết bà đang hoá thân vào những giai điệu hay bà đang đau khổ cho cuộc đời này hay cho số phận mình…Tôi thương những người phụ nữ, những người bạn gái. Tôi đồng cảm với họ. Tôi muốn chia sẻ và bảo vệ họ khỏi những rượt đuổi, những đói nghèo thân phận. Tôi gặp và nghe các bản tin hàng ngày về nhiều người phụ nữ trên khắp mọi nơi trên mặt đất này, hạnh phúc và khổ đau, tận cùng bất hạnh, và họ vẫn sống, phải sống, tiếp tục tồn tại.