Đặng Tiến (Thái Nguyên)
Tôi đứng giữa bao la đất trời
Một mình thôi
Cúi đầu lặng lẽ
Nước mắt âm thầm rơi
Tưởng nhớ những người đồng bào của mình
Đã chết trong Đại dịch Cúm Vũ Hán
Tôi biết
Danh sách người tử vong rất có thể còn nối dài thêm
Không loại trừ ai
Tôi cầu mong linh hồn những người đã chết
Được Bình An trong cõi Vĩnh hằng
Trong cõi ấy tất cả đều Bình đẳng
Trước Đấng Cao Xanh nhưng không ai phải cúi mình
Không còn cảnh đợi chờ sau trước
Không còn cảnh cùng là Cái Chết
Nhưng được định danh rất khác nhau, cao thấp, phân chia thứ bực
Ơi những linh hồn đồng bào của tôi
Ở thế giới vĩnh hằng xin hãy nở nụ cười
Có thể quên nỗi đớn đau giày vò khủng khiếp
Không người thân ở bên!
Không thuốc!
Không khí thở!
Ngột ngạt, thở dốc, lịm dần vực thẳm đen ngòm…
Ơi những linh hồn đồng bào của tôi!
Ở nơi ấy có xót thương chúng tôi những người ở lại?
Trần gian, Ta bà, Bể khổ ngập đầy lo âu, nước mắt, khói bụi, tranh chiếm, nhỏ nhen, dối lừa…
Những người sống xót thương người đã chết
Ai xót thương những người sống chúng ta?