Thơ Nguyễn Hàn Chung

Ng Hàn Chung

 

Cuối năm ăn cá một mình

 

con cá  rô đồng bị nhốt vào tủ lạnh

lâu ngày ương cứng

mùi tanh tanh

đón xuân  một giáp tí năm tuổi cọp

nhai cá nhá xương

còn nguyên mấy cái vi xù

so đũa hơi lâu

gắp  khựng vào quá khứ

càng tanh càng mút

không buồn mượn rượu bán mùi

ngày cáo lão ly quê

rưới vài giọt nước mắm thum thủm

để dành từ đáy hành trang nhập cư

chùm vẩy vàng rụm

chóp chép bùi bùi màu lúa đương đòng tháng hai

xương mắc vào cuống họng

khạc  nỗi niềm tuyết rơi

đón xuân một giáp tý năm tuổi cọp

nhai nhá mỏn dần

không có tha hồ chén bạn chén bầy

trơ tráo cái ly không

cơn cớ gì

không có một chút men nào

hết ho khan lại sặc?

 

 

Bánh tưởng

Cổ mạch hàn phong cộng nhất nhân  (Nguyễn Du)

 

Xuân xứ sở cao bồi xa tít viễn tây

sắm tết bằng không gian ảo

thân thuộc trên màn hình không nói

tôi ngóng trân về một phương

 

Ngày chăm bẳm lò cò trẻ nít

gồng gánh bưng biền rơm rác đã xa

mong manh cầm giữ dằng dai

chỉ sợ mình kép hát

 

Lọt thỏm giữa chiếc xe già cộc cạch

xuân giãy giụa bào mòn ký ức

em khuất đâu trong đồng lúa vàng

tôi chun mũi hít hà hương bồ kết

 

Đêm ri rỉ tiếng thở dài ngốc nghếch

mắt đen chìm khuất mênh mang

trong giấc mơ bầm dập nhấm nháp từng giọt

mồ hôi cần lao tôi tinh tươm má lúm đồng tiền

 

Sợi tóc đen hiếm hoi

ương bướng chống chỏi quyết liệt sự bỡn cợt thời gian

ngày nào đêm nào

cũng quả quyết tự ngôn lần chót

 

Thân oằn nhớ xứ ngày xuân xúng xính làm trẻ con

rau ráu bánh tưởng nhai dòn tan

văng vẳng tiếng xóm giềng chúc tết

biết chia sẻ thế nào

người đàn bà tóc vàng mắt xanh lạ hoang

 

 

Vang câm

 

Những cộng tóc dần xa nếp trán

nói em vui hơi hám dường bao!

quấn nỗi nhớ

vào chăn quýnh quáng

 

Chiều ba mươi không cúc chẳng đào

đòn bánh tét  khơi cuối chiều quặn thắt

giận cơn mưa hà hiếp quê nghèo

không cần nữa câu thơ thiếu tháng

chị đang cần tấm phên treo

 

Đêm hú hí phím bàn tanh tách

thả tênh hênh phiền muộn không rời

biết các cháu đến trường không đủ sách

thì ráng cày thêm một bữa. Dù sao

cứ đầu tháng trái tim đều trở chứng

tờ hóa đơn đàn áp nỗi thương quê

 

Một năm chẵn ba lần xông tới quán

cuộc phù du đành lỗi trăng thề

bơ với sữa chẳng qua trò nhạo báng

vẫn mùi cơm thơm nức buổi ra đồng

tủ lạnh thiếu con tràu cái bống

tháng với ngày nhai nuốt long đong

 

Anh gồng gánh thêm một mùa xuân lạc

nếp nhăn em đắm đuối chung tình

hơi chữ ngấm mùi khói nhang tết nhứt

câu thơ mòn lạ cứ vang câm…

 

 

 

Comments are closed.