Thơ Trần Hoàng Vy

ĐỘC ẨM… KHÀ

Độc ẩm là khi ta thiếu bạn
Ven đường, sà quán nhậu cu ky
Cô hàng mắt liếc như ruồi… nhặng
Lẩm bẩm ta nghe mặt cứ lì!

Độc ẩm là khi tình… rớt mất
Người yêu gửi thiệp báo vu qui
Buồn như có triệu mũi kim nhỏ
Châm mãi vào tim thử máu chì?

Độc ẩm là khi ta hỏng thi
Bao năm đèn sách đếch ra gì
Cũng mơ cậu tú, làm ông cử
Lật sách mòn tay chẳng thấy chi!

Độc ẩm là khi buồn vô hạn
Quanh năm đáo nợ, túi không tiền
Canh bạc cuộc đời đen đủi quá
Không bù cũng… dách dách xung thiên?

Độc ẩm là khi bệnh triền miên
Muốn tìm trong giấc ngủ cô miên
Một khuôn trời mộng, hồn vô sự
Thế sự giang hà sao đảo điên?

Độc ẩm là khi không cần bạn
Chẳng thèm tình cảm, chẳng tương tư
Trái tim chai sạn lơ mắt biếc
Men rượu làm ta cứ khật khừ!

Độc ẩm mà sao cũng cứ… khà
Quên đời như bão tố phong ba
Toàn gặp… Lý Thông và Bùi Kiệm
Nhi nữ bây giờ vắng Nguyệt Nga?

Thôi rót đầy ly và giọt nắng
Bóng mình trong đáy cốc… cưa hai
Khà hết men đời và nước mắt
Cụng ly chiều, nghiêng hết cả chai!…

TỐI Ở BÊN NÀY VÀ SÁNG BÊN ẤY

bạn gọi điện thoại vào giữa trưa bên ấy
bên này đang vào lúc nửa đêm
tiếng bạn gọi nghe xôn xao như gió
ở xa xăm mà cũng rất gần bên!

anh ấy, chị ấy… giờ đang nằm bệnh viện
quê nhà đang mùa bão dông
cái quán cũ, bạn bè xưa rơi rụng
đâu còn ai chí cốt… ngồi đồng!

giá giờ này có ly cà phê đen nóng
ta nhìn bóng ta, ngỡ bạn khề khà…
bao tâm sự rót vào phone di động
giữa trưa quê nhà lay giấc ngủ phương xa?

tiếng chuông reo, hay tiếng alarm báo thức
nửa đêm bên này, giữa trưa bên kia
chắc ngồi quán bạn một mình… nhớ khói
phone ú òa tán chuyện gẫu chơi?

bạn bỗng vội vàng sorry và tắt sóng
chắc nghe giọng ta ngái ngủ làu bàu
bạn thương ta hay là ta… hiểu bạn
cả một đời thơ trẻ đã vì nhau?

sáng tối hai bờ, mấy đại dương xa thẳm
nghe tiếng cười gửi theo sóng xôn xao
người thức, ngủ, ôn ngày xưa gian khổ
thủ thỉ bên tai mà xa lắc phương nào?

có gì đâu… ta gọi lại khuya này
còn một nửa đêm, bạn cùng ta chờ sáng…

CÁI NHÌN EM VỢI CẢ THU

Mới… đã gợn vào cánh tay trần nõn chuối,
Thu ướp vào hơi thở thanh tân
Tôi đã ngợp chiều mắt đen như thế
Này em… một chút ngại ngần.
Khăn voan mỏng, sót chút mây cuối hạ
Ngày xanh ngằn ngặt trời cao
Thoang thoảng, nôn nao
Mùi nước hoa rất lạ!
Tay ôm một ngày thu rất… nhẹ
Cười như hoa ngâu
Hay ngọc lan ngát hương vườn mỗi tối
Chiếc lá lạc đường, nhớ xào xạc cành cao.
Run lẩy bẩy con tim khờ khạo
Cái nhìn hun hút dòng sông
Cứ nhẹ mài mòn cát đá
Phiêu du bốn cõi tang bồng.
Con mắt hình trăng non đăm đắm
Tôi chèo suốt tối ngây thơ
Ly ST-Remy vơi một nửa
Thu vợi dần trong mỗi câu thơ…

GIẤC MƠ PHẬN CỎ

Vàng hoe rồi lại xanh mơ
Giấc mơ của cỏ với bờ đất thơm…

Một đời thân phận rác, rơm
Có khi mồi lửa, thổi bùng cuồng phong
Đốt tan hoang núi với rừng
Hổ beo, quỹ dữ… đã từng thui lông?

Một đời phận cỏ mỏng mong
Bạn cùng khoai lúa, rau… lòng thảnh thơi
Chẳng hờn đất bạc, sỏi tơi
Lớp lang, cỏ suốt ngày phơi ngoài đồng!

Mưa dầm, nắng lửa, bão dông…
Đất đen, rễ thúi. Cỏ không được gì
Vẫn vui cuộc sống xanh rì
Một vuông đất hẹp vẫn vì đời lên.

Trăm ngàn loại cỏ không tên
Sống khao khát phủ lên trên cọc cằn
Hứng sương, đội nắng, kiếm ăn
Truyền đời phận cỏ nhọc nhằn mà xanh.

Giấc mơ vàng, rụi… biếc, xanh
Người vun, kẻ bón. Người đành đoạn đi
Cuốc, dao, phảng… đợi sinh li
Người yêu, kẻ ghét. Tranh vì lợi danh?

Cỏ nào chiếm đoạt mà tranh
Biết thân phận thấp dám giành ngồi cao
Móc mưa một trận mưa rào
Nửa đêm thức tỉnh mừng chào giọt sương

Cỏ xanh, xanh đất quê hương
Vùi thân phân bón ruộng vườn, nuôi cây
Đánh thù, lớp cỏ trùng vây
Yên hàn, một miếng đất gầy dưỡng thân.

Có khi… ngáng cẳng, bận chân
Lánh xa tham độc, chẳng gần lợi danh
Xuống mồ, chút cỏ mát xanh
Hờn đau rễ cỏ… xuyên nhanh cốt tàn!

Cỏ một đời quen lầm than
Giấc mơ. Chút đất cỏ vàng được xanh…

ĐỌC KIM DUNG TRONG MÙA COVID NINETEEN

Covid nineteen có phải độc trùng?

Thế kỷ mới, độc tà… sử dụng

Nhân loại tận cùng

Trúng độc ngã như sung!

Tôi đọc truyện Kim Dung,

Bắt gặp những Âu Dương Phong, Vi Tiểu Bảo

Những Tinh tú Lão nhân, Triệu Minh quận chúa…

Sử dụng độc hại người chẳng chút ghê tay?

Những độc trùng Xà nhi, Hủ thi, Hóa thi… cái tên huyễn hoặc

Đội lốt bây giờ Covid, Corona?

Chính xác Virus China

Đang khiến một người, rắc gieo trăm người khác

Thủ đoạn khôn lường. Chúng học của ông cha?

Virus Corona.

Loại vũ khí độc trùng, phát sinh từ tham vọng

Độc bá toàn cầu. Độc bá võ lâm

Những kẻ thiếu lương tâm

Luôn bịp người bằng câu “vô độc…”

Đọc Kim Dung sau những chương tàn khốc

Thấp thoáng nụ cười lúc trùng độc tả tơi

Kim Dung dựng cuộc chơi

Lũ tàn độc cũng có ngày tàn diệt!

Thế giới bây giờ đã biết

Kẻ gieo độc, rắc thêm điều giả dối

Che giấu nụ cười xảo quyệt phía sau

Bằng việc làm trí trá…

Nhân loại nhiều người gục ngã

Nhiều người đứng lên bằng trái tim người

Võ lâm bây giờ đâu dễ độc bá

Hóa giải độc trùng, bắt kẻ ác trả vay…

Mar, 31/2020

ĐẾN BÌNH THỦY VIẾNG BÙI HỮU NGHĨA

“Ta nghèo, mình hay giúp đỡ; ta tội, mình biết kêu oan, trong triều ngoài quận đều khen mình mới thật là vợ.
Mình bịnh, ta không thuốc thang; mình chết, ta không chôn cất; non sông cười ta chẳng xứng gọi là chồng.”*
Câu đối Người viết hơn trăm năm
Tiếng “kích cổ đăng văn” giờ lắng lại
Những người con gái Bình Thủy tuổi trăng
Mơ được làm bà Tồn mãi mãi?

Ngọn roi ông quất vào những kẻ mượn hơi hùm,
Lời thơ ông châm vào quân bán nước
Nên gông cùm,
Quyền thế bỏ tù ông!…

Đêm mênh mang, lênh loang điệu hò sông Hậu
Làm lính thú đi đày, ông chẳng ngậm ngùi sao?
Đau đáu Đồng Nai, vợ hiền con dại
Câu thơ trào dâng. Ruột gan cồn cào.

Đất Bình Thủy Người nằm qua trăm năm
Những cháu con lớn dần lên bên bờ sông Hậu
Một thời đánh Tây, chống Mỹ
Giữ lòng yêu nước, thương dân…

Tôi dâng khói trầm thơm ngày đến viếng,
Đọc câu đối trách mình, và hiểu lòng ông
“Nôm na xin mượn vài câu điếu
Gắng gỏi đêm trường tiếng dế ngâm” * *

(*), (**): Câu đối và thơ của Bùi Hữu Nghĩa.

Comments are closed.