Duyên Anh
Chương 9
Buổi tối thật buồn tẻ. Không nghe thấy tiếng rao của hàng lục tầu xá hay canh bún cá. Mà chỉ có tiếng rao bán bánh khoai, bánh nếp từ chiếc thuyền nan leo lét ngọn đèn dầu. Vũ lén lội ra cửa. Nó cởi bè, chống sào, đẩy đến nhà con Thúy. Trăng mờ trên đầu Vũ. Mặt nước yên lặng. Vũ nghe rõ tiếng bè lướt trôi. Nó còn mơ hồ nghe rõ cả tiếng con Thúy trách móc nó tại sao từ hôm đê vỡ, Vũ chả chịu đến chơi với Thúy. Vũ nuốt ực một cơn sung sướng. Nó chống sào mạnh để bè lướt nhanh, thật nhanh. Tới gần nhà Thúy, Vũ rút sào đặt lên trên bè. Chiếc bè trôi từ từ. Vũ ngồi giữa bè, móc túi rút cái kèn ác mô ni ca. Nó thổi bài mới nhất vừa học thuộc:
Hờn căm bao lũ tham tàn phát xít
Dấn bước ra đi Kim Đồng lên chiến khu
Kim Đồng, quê hương Việt Bắc xa mù
Kim Đồng, thay cha rửa mối quốc thù
Anh Kim Đồng ơi
Anh Kim Đồng ơi
Tuy anh qua đời
Gương anh sáng ngời
Đoàn tôi cố noi
Bao phen giao thông trong rừng
Gian lao nguy nan muôn trùng
Xung phong theo gương anh hùng
Đùng đùng đùng
Đoàng đoàng đoàng
Anh vẫn đi
Kim Đồng, tên anh muôn kiếp không mờ
Kim Đồng, tên anh lừng lẫy chiến khu…
Vũ thổi hết bài Kim Đồng thì bè của nó trôi tới cửa nhà con Thúy. Và hết đà, chiếc bè dừng lại. Cánh cửa sổ nhà Thúy hé mở, một khoảng ánh sáng của đèn điện ùa ra cùng lúc tiếng kèn ác mô ni ca tan trong mênh mông. Thúy đứng giữa vùng ánh sáng giới hạn đó. Con bé mỉm cười, thò tay qua chấn song cửa, vẫy lia lịa tựa hồ người đứng trên bờ vẫy chào người thân yêu trên boong tầu sắp ghé bến. Vũ nhét vội chiếc ác mô ni ca vào túi quần. Nó cầm sào, đứng vậy, chống bè táp vô cửa nhà Thúy.
– Chiến không?
Thúy ngơ ngác:
– Chiến cái gì?
Vũ chỉ chiếc bè chuối:
– Cái này.
Thúy chẳng hiểu chiến ra sao, cũng khen rối rít:
– À, cái bè chuối chiến lắm. Vũ mua ở đâu thế?
Vũ đã xuống bè, rón rén bước tới cửa sổ. Nó khoe:
– Vũ làm Tác-giăng ngậm dao bơi vào Kỳ Bá chặt chuối đóng bè đấy. Vũ đóng năm chiếc.Vũ đem tặng Thúy một chiếc.
Thúy khẽ reo:
– Thích quá.
Con bé giục:
– Vũ vào đây với Thúy đi!
Vũ lắc đầu:
– Vũ đứng gần Thúy được rồi. Vũ tới xin lỗi Thúy.
Thúy nắm lấy bàn tay Vũ:
– Vũ có làm Thúy giận đâu mà phải xin lỗi?
Vũ thấy bàn tay lạnh lẽo của nó ấm dần. Và nóng ran. Như thể được xoa dầu Nhị Thiên Đường.
– Vũ muốn đứng bên ngoài.
– Sao tay Vũ lạnh thế?
Vũ bối rối:
– Chả biết tại sao nữa.
Thúy hơi nhăn nhó:
– Đưa tay kia Thúy xem nào.
Vũ đặt nốt bàn tay lên thành cửa sổ. Con Thúy đã nắm bàn tay nó. Hai bàn tay trong hai bàn tay. Hai con mắt nhìn hai con mắt. Vũ cảm giác như trong ngày mùa đông nhiều nắng hanh vàng bị khát nước. Và nó bê cái ấm tích nước lạnh tu ừng ực. Nước thấm lạnh từ cổ họng xuống tận dạ dầy.Nước đến đâu, lạnh đến đó.Hả hê vô cùng.Vũ đang đứng giữa nắng hanh vàng.Nắng hanh vàng của những ngày vàng thần tiên của Vũ. Thúy là ấm tích nước lạnh.Tâm hồn Vũ được tưới bằng nước mưa ngâm hoa bưởi.
– Tay Vũ lạnh ghê ghê là…
– Tay Thúy ấm lắm.
Tại Thúy ở trong nhà, Vũ ở bên ngoài, Vũ chèo bè đấy mà…
Vũ nhìn Thúy. Bốn bàn tay đã tạm xa nhau.
– Thúy ơi!
– Hở?
– Có thật Thúy bảo Vũ cừ không?
– Vũ ném phi tiêu cừ hơn Côn.
– Nhưng Vũ không ném phi tiêu?
– Vũ mà ném, Vũ sẽ cừ hơn Côn.
– Có thật…
– Thật gì cơ hở Vũ?
– Thật Thúy… nhớ Vũ không?
– Thật chứ. Thúy nhớ cả gói táo tầu Vũ cho Thúy, nhớ cả chiếc lồng bẫy chim khuyên Vũ cớp của thằng Hội.Thúy ghét thằng Hội. Thúy nhớ cả lần Vũ đánh thằng Dương bênh Thúy…
Bỗng Thúy hỏi:
– À, thằng Dương có bị cách mạng tát tai không?
Vũ thích chí:
– Lão phó Cẩm bị tù rồi. Thằng Dương, thằng Hách, thằng Huấn bây giờ lủi thủi, chả ai thèm chơi.Giá thằng Vọng còn sống, nó sẽ trả thù thằng Dương, thằng Hách.
Thúy bùi ngùi:
– Thằng Vọng ghẻ tầu tốt lắm.Nó cứ gọi Thúy bằng “chị” và cho Thúy nhiều cánh cam.
Vũ không muốn nghe chuyện thằng Vọng nữa dù nó rất thương Vọng. Tai nó nóng bừng.Cái gì đó làm Vũ khó chịu, Vũ không hiểu, song nó chỉ thích nghe Thúy nói với nó về nó.
– Thúy ơi!
– Gì, Vũ?
– Má Thúy hết nóng chưa?
– Hết rồi.
– Thúy nói dối.
– Chả tin rờ má Thúy đi…
Vũ đưa bàn tay áp vào má Thúy. Xuân hồng của Vũ lại bừng nắng rực rỡ, tràn ngập tiếng chim ca ánh ỏi.Và bướm muôn mầu rợp bay.
– Ừ, hết nóng rồi.
– Vũ tin Thúy chưa?
– Vũ tin. Mà, Thúy ơi!
– Gì hở, Vũ?
– Tóc Thúy thơm quá.
– Thúy có bôi nước hoa đâu!
– Sao thơm thế?
– Vũ lại không tin Thúy à?
Con bé cúi đầu thấp sát chấn song cửa sổ. Vũ thấy rạo rực tâm hồn.Nó muốn hôn lên tóc Thúy nhưng sờ sợ. Thúy giục:
– Ngửi tóc Thúy xem có phải Thúy bôi nước hoa không nào?
Vũ định bắt chước thằng bé trong phim ca nhạc quàng tay qua cổ con bé Danna Durbin và hôn nhẹ lên trán con bé. Mà Vũ ngại ngùng khôn kể.
– Vũ ơi, à, mày ở đây!
Cả Thúy lẫn Vũ cùng bối rối.Vũ quay mặt lại. Con nhà Luyến cười hô hố:
– Tìm mày toát mồ hôi. Chúng nó tưởng mày xuống An Tập.
Vũ cáu sườn. Nó lẩm bẩm:
– Thằng chó chuyên phá đám.
Nhưng Vũ mừng gì thằng Luyến bắt gặp nó ở đây chứ không phải thằng Côn. Thúy dặn khẽ:
– Mai Vũ tới nhé!
Và con bé khép cửa sổ. Vũ lội ra vỉa hè, leo lên bè của thằng Luyến. Con nhà Luyến hỏi:
– Mày bảo mày ghét con bà cô Thúy, sao mày còn chơi với nó?
Vũ phiệu:
– Tao cho nó cái bè, mai nó sẽ bị ngã, uống nước sặc sụa. Đừng nói tụi thằng Côn biết, nghe chưa.
Luyến vỗ tay:
– Hay quá. Hoan hô mày, Vũ ạ!
– Tìm tao làm gì?
– Đi cớp bè của tụi Tầu.
Vũ vừa tặng Thúy chiếc bè, nó thấy cần cớp chiếc khác kẻo thằng Côn nghi ngờ. Vũ giậm chân mạnh làm chòng chành bè:
– Cớp hết. Nhi đồng cầu Kiến Xương chiến nhất. Mỗi thằng một chiếc bè.
Chiếc bè lướt đi. Hai đứa bé nói chuyện vang vang mặt nước. Vũ không biết con Thúy vẫn đứng ở cửa sổ, hé một chút, nhìn theo chiếc bè xa dần con phố nhà mình.