Lê Đức Dục
Cũng không định viết nữa, nhưng lại ồn ào những lập luận sao vạn người chết không khóc mà khóc bầy cún bị giết ở Cà Mau?
Nên viết.
Vì sao cộng đồng quan tâm đến bầy cún?
Những ngày qua, giữa cái cảnh lê thê tê tái của hàng đoàn lê dân bỏ phố về quê.
Đường xa, mưa gió, xe cũ, hành trang nhếch nhác, tai nạn rập rình, trẻ con, cụ già, nhiều chị bụng mang dạ chửa đẻ rơi bên đường, ngỡ tận cùng khổ ải rồi… Khổ ải thế mà lại còn nghe xôn xao đâu đó chuyện thu xe, biên bản phạt phiếc khi về quê khiến người ta thấy xót thương nỗi điêu linh của đồng bào mình quá.
Giữa bức tranh ảm đạm buồn thương ấy, hình ảnh đàn chó về quê trên chiéc xe máy lao đi phấp phới như một vệt sáng yêu thương ấm áp rọi vào bức tranh di tản xám màu u ám kia.
Và ai ai cũng ôm ấp vồ vập hình ảnh mấy con cún dễ thương đó.
Họ yêu cún. Có.
Họ yêu hình ảnh ấy. Có.
Họ yêu hai vợ chồng nghèo mà giàu niềm trắc ẩn. Có.
Nhưng bày tỏ tình cảm với câu chuyện bầy cún không chỉ là chuyện yêu chó.
Trong thẳm sâu, nó cho thấy những phận người đang về ấy thiếu vắng quan tâm và yêu thương.
Cảm phục ông bà chủ và đàn chó đó là cũng một cách nhắc nhở và ước ao và tỏ bày thái độ.
Đàn chó không chỉ là đàn chó.
Câu chuyện về hành trình của bầy cún là nơi để người ta gửi chút yêu thương, gửi thêm thông điệp và hy vọng thức dậy niềm trắc ẩn trong những người lẽ ra phải lo cho lê dân của họ!
Bởi thế khi đàn chó chết tức tưởi thì không phải người ta căm hận bà trưởng trạm xá máy móc đâu.
Người ta căm hận bởi chút yêu thương họ bám níu vào đã bị giết chết.
Thông điệp họ muốn gửi gắm bị giết chết.
Và đau hơn cả là chút hy vọng thức tỉnh niềm trắc ẩn cho ai kia được ký thác vào câu chuyện đàn chó cũng bị giết chết!
Đừng hỏi vì sao khóc chó mà không khóc người.
Không phải chuyện của đàn chó đâu!
Đó là chuyện của đàn người nhờ đàn chó gánh vác.
Nguồn: FB Lê Đức Dục