Bóng cây
tôi thích những thời khắc một mình
ý tôi là, thực sự một mình
có thể bình thản ngồi xuống như cái cây không rễ
cố bám vào một khoảnh đồi trống
chờ đợi những mất mát tượng hình
thành cái bóng khổng lồ trên mặt đất:
đó là mọi thứ tôi có
một ngày
một đời
thu vào một ánh chiều muộn
với chùm sáng rực rỡ như thanh gươm sắc nhọn
xuyên qua chính giữa trái tim không
tôi biết
trong cái bóng kia
những người sống những người đã chết
và cả tôi ở đó cùng dăm mảnh vỏ khô
Một ngôn ngữ khác
chỉ có sự phi lý của bài thơ này
mới có thể mang tôi rời khỏi
để mọc cánh bay như giải thoát
tôi
hoặc một lời thừa
ở bên ngoài mọi địa hạt thi ca –
em có thể ghé thăm
bằng sự phi lý của một bài thơ khác
chúng ta có thể cùng tạo nên một ngôn ngữ
từ những cân bằng và lựa chọn tương đối
giữa cái là gì và cái không là gì
đã có một thứ luôn luôn bị bỏ sót
trong một vùng xám
phép hoán dụ của thất lạc, nhầm lẫn,
và quên lãng
tôi không chắc nó có một tên gọi
hoặc có thể, ao ước về một lịch sử
bản mô tả thời gian từ những thứ phi thời gian
cuộc đào thoát vô vọng
của những giọng nói đã tắt từ lâu trong trí tưởng
Bờ bên kia
thời khắc để nói lời từ biệt:
tôi chờ đợi để thấy tôi rời bỏ
và bước vào cơn mưa dài sửng sốt
giữa mùa mưa cũ như một di sản
treo trong bảo tàng những cái bóng hấp háy
tôi viết tên mình bằng cái tên đã mất
của thời đại chưa từng được sinh ra
trên ghềnh đá những vệt sáng trôi dạt
có thể chúng – những ký ức vô vọng –
bị trí nhớ của thời gian chối bỏ
và ném trả lên bờ
“hãy bước đi để không bao giờ đến”
một lời vọng từ đáy sâu mê sảng
“hãy bước đi
để thấy kỷ nguyên dưới chân mi
vỡ tan tành bởi lực nén tưởng tượng
về một cuộc vui tàn nhẫn”
ai đó bước đến trao cho tôi
con thuyền ngỡ đã đắm dưới hải tầng sâu nhất
hoặc có thể là hồn ma của nó
trên trang kinh cháy dở
tôi buộc phải hình dung
về miền đất hứa của những giấc mơ
và buộc phải lựa chọn
giấc mơ nào của tôi sẽ bị bỏ lại
giữa cơn đại hồng thuỷ đang chồm tới
không còn một Noah nào nữa
Ngài đã bước ra khỏi mọi bài thơ của tất cả chúng ta
cùng lúc ấy tôi đang bước vào
bài thơ của riêng tôi
bằng thứ ngôn ngữ trừng phạt và xoá bỏ
“bờ bên kia”, tôi biết
là khái niệm nằm ngoài những khái niệm
về lãnh thổ và ranh giới
biển đã chảy theo chiều dọc
vào trong lòng chính nó
trước khi nó nuốt trọn thời gian của chúng ta
vào thứ ảo giác đầy mê dụ của một thời gian khác
Lời tro
mọi ngả đường cùng dẫn về một chốn ở trong lòng thị trấn
nơi tôi đứng dưới gốc cây khô
những năm tháng xung quanh vừa rơi vừa bốc cháy
tôi nhắm mắt để thấy một mái rêu
khua sột soạt sau vòm lá rộng
và bịt tai để nghe lời hát cũ
sáng lên giọng tháng Giêng bay trong tổng phổ mùa
thời của những viển vông
và ước nguyện đơn sơ
nhẹ như không khí trong cái chai màu nhiệm
hoặc ánh sáng trên đầu mỗi ngón tay
ngập ngừng chạm vào vết nứt trên một ô kính vỡ
tôi đứng im mặc cho gió thổi
lật những trang đời tôi
có vài đoạn thời gian nói với ta bằng ngôn ngữ trắng
hãy để tôi ở nơi không còn ai nhìn thấy
dọc đường đi của chú ốc sên
bò rất chậm như thể đang lùi lại
nơi mỗi ngày mặt trời mọc từ đằng Tây
rồi lặn đằng Đông
lá ăn mảnh vườn đêm bằng giọng nói côn trùng
nơi cây cối đâm chồi xuống các tầng vô định của quá khứ
và bám rễ vào một tương lai đã biết trước từ đầu
đám người xôn xao ở phía bên kia đường
phải chăng họ đã chết trước khi là những đứa trẻ mà tôi từng quen biết?
giờ đây họ đang bồn chồn bước
trong lễ hội của những sai lầm và những hoài nghi
tôi bước qua mọi ngả đường khác nhau
ở trong lòng thị trấn
tất cả dẫn về cùng một chốn
nơi tôi có thể đặt thị trấn ở trong lòng tôi xuống
vừa đủ một bàn tay
thị trấn nhỏ như một lời nguyện nhỏ
một tiếng chuông ngân, một khúc kinh cầu
những năm tháng xung quanh vừa bốc cháy vừa rơi
chúng là tro bụi của bài thơ đã tắt
là những chữ không cách gì đọc lại
cũng không cách gì còn có thể viết thêm
chúng dạy cho tôi biết thế nào
là thầm yêu người khác:
thế giới bắt đầu khi ta tập đánh vần bằng vết sẹo trên da
Chạng vạng
tôi nhớ ánh vàng buổi chiều muộn
mảnh như sợi dây neo tạm bợ
níu ngày sắp đứt
chúng ta sống trong những giấc mơ cách biệt
treo trên hai đầu của cùng một hơi thở
mà thời gian là khoảng trống là vết thương
là ước ao giữa những đi-về
tôi nhớ cái chạm hờ phía bên ngoài cánh cổng
trả cuộc đời về những xôn xao
của lửa sâu của rượu thịt chất cao
của dư hương nồng nàn thế kỷ
đã ăn vào thân phận mỗi chúng ta đã ăn đến tận cùng
cõi vô biên sau từng ô cửa sáng
có giọng nói là một lời thầm
có thịt xương là trí nhớ mờ phai về chính nó
có linh hồn đau nặng một vòng tay
đến đây với tôi nhưng đừng cất tiếng gọi
cất tiếng gọi tôi nhưng xin hãy đừng nhìn
hãy nhìn tôi nhưng xin đừng bước đến
ngày cũ sau lưng đêm đen trước mặt
đất sâu trời rộng
tôi lửng lơ cánh đóm
nửa lập loè
nửa rực rỡ lặng im