NĂM BÀI THƠ VIẾT TRÊN HÈ PHỐ
Nếu có thể
ngày mai
hãy đưa anh một hòn đá
một cốc nước
và tất nhiên
lửa
đừng quên
đưa anh một cái gạt tàn
anh búng ánh mắt em
sau giấc ngủ.
Tại Cộng Cà phê
nét hoa mờ trên phiến gỗ ngủ say
nhạt nhoà chiều khói tím
bóng đèn khóc khan mộng mị
bàn ghế cười cợt mây mưa
ngón kẹp điếu thuốc tàn nhanh
hỏi tháng ngày cũ chưa
sau ngàn năm bả lả
người cầm lá bài bâng khuâng
ta ném nước cờ vội vã
dọc phố hoa râm
chân vẫn tin rằng đường có thật
váy và môi son hút mắt
đêm và tóc biếc quấn thân
máy đánh chữ gõ nhịp thay dương cầm
nụ cười nứt đôi hai dãy phố.
Một đêm
một đêm làm đường sắt
nghe bánh tàu rít lên
một đêm làm mặt đất
nghe bước người xéo trên
một đêm làm người điên
nghe chuyện đời bất tận
một đêm làm đèn đêm
soi lệ người từng ngấn
một đêm làm da phấn
chiều tay ai thoả thuê
một đêm làm bùn lấm
vấy chân người mỏi mê
một đêm làm hàng ế
trĩu vai ai quẩy về
một đêm làm lời dế
ru đêm dài lê thê
một đêm dài như thế
một đêm dài như nào
một đêm dài hơn thế
một đêm dài hơn sao
một đêm dài nhân thế
một đêm dài hư hao
một đêm dài không thể
không thở dài hay sao?
Chúng tôi
hai người ngồi nhớ nhau
mà không nhớ ra đang nhớ ai
tôi là con chuột vô gia cư
em là con mèo trong bãi rác
những người vừa cập thành phố
họ đem theo
mưa
nỗi vội vàng
là
mưa
làm ướt chúng tôi
và
nỗi nhớ.
Ngờ ngợ
sao cũng phố ngày xưa
nhưng ướp trong nỗi nhớ
bỗng lung linh bất ngờ
làm chân ai ngờ ngợ
cô đặc cả giấc mơ
thành vị đường ngọt lịm
ngăn cách một làn mưa
đèn đường đêm chợt tím
từ lúc khép đôi tim
gió dường như thích hát
ríu rít hơn cả chim
khóm cây bừng hương ngát
sóng biếc và nắng tràn
trải đường trưa trông ngóng
tay dạn và môi ngoan
chiều vuột qua thật chóng
chiều qua rồi đêm chong
phố chỉ còn nỗi nhớ
mưa tạnh rồi đêm hong
lòng chỉ còn ngờ ngợ
ấy là thực hay mơ
ấy là mơ hay thực
ta đã ngủ hay chưa
hay chưa từng tỉnh giấc?