mẹ tôi trên xe thổ mộ
(kính dâng hương hồn mẹ)
đã rất nhiều năm trong thế kỷ trước
đôi khi còn nghe âm vọng người và ngựa
lốc cốc trên đường
nắng chói chang nung thời gian chảy nhựa
gõ từng chữ từng câu
chầm chậm xuống hàng
ký ức chìm nổi của loài ba khía
chầm chậm xuống hang
thảng thốt nghe tiếng người và ngựa
giữa đất trời hanh hao
nằm ngửa lắng nghe tiếng lốc cốc trên đường
sau hàng cây xanh ngát
từng lớp sóng xôn xao nhả bọt
tựa những lời mẹ căn dặn buổi chia tay
quanh quất trên con lộ thưa vắng
mẹ tôi vẫn còn trên chiếc xe thổ mộ
đôi guốc mộc quai đen
hai bàn chân chai cứng
khuôn mặt màu da bánh ít in đậm nỗi buồn
đôi khi mẹ lau nước mắt bằng vạt áo vải thô
những giọt long lanh lăn trên má
quặn thắt trong nắng gió thờ ơ
từ hai hốc mắt sâu không đáy
u uất câm lặng triền miên
sáng nay mẹ ngồi bất động
như đã ngồi trong nhiều kiếp
trên chiếc xe thổ mộ
duy nhất
rong ruổi trên con lộ khắc khoải này.
Bức Voice of Silence (2006) của họa sĩ Li Chevalier; nguồn: Wikimedia Commons
đi cuối chân trời
"His days shall be one hundred and twenty years" – Genesis 6:3
ngày tư vấn
đêm tự vấn
mi hãy mở rộng màn cửa sổ
đảo mắt nhìn sấm chớp xuyên thấu cơn mưa dông
à mi đang chờ ảo giác từ giấc mơ:
công nghệ trí tuệ nhân tạo AI
ra tay cứu chuộc trí nhớ hữu cơ bầm dập
mi có nhớ khi chia tay góc phố phù phiếm
bất chợt nghe tiếng kêu khóc thất thanh
thấy bóng mi ủ rũ nghiêng đổ
gục ngã trước khi chắp cánh
trên tường cao đỏ rực
mi thấy gì? – trăng treo ngược
nàng mải mê trèo vầng sáng lân tinh
hồn hoang lên cơn sinh động
bức tranh đột xuất vụt thoát ngoài tầm tay với
là lúc mi gần cuối chân trời
ngày tháng dần đóng băng
à mi đang lần bước một mình
(con mọt sách quay về tàng kinh các)
câm lặng dọn lòng vào cõi vô minh
ai dập tắt nguồn đam mê?
phân hủy sinh học bình thường?
rất đỗi bình thường?
phải không?
mi có biết? mi có hay?
ngọt tựa mùa hè
Tôi không rõ một mảnh da đã bị cắt và cào nát lúc nào khi cảm thấy rát xốn xang và ngứa. Máu đã ngừng chảy nhưng huyết tương tươm ra từ vết cắt và chỗ da rách vỡ. Ngày hôm vẫn tiếp tục nóng bức như đã hai tuần nay. Cánh quạt trần mệt nhọc tiếp sức hệ thống điều hòa không khí được chỉnh ở mức 25 độ C. Giờ giấc không nhất định và thời gian dường như tan loãng hòa quyện trong hơi thở. Lúc này tôi muốn ngồi xuống tập trung viết vài dòng. Không cần đầy một trang. Chỉ cần lấy trớn làm đà cho những ngày kế tiếp – những ngày tùy nghi tùy tiện.
Tôi bất chợt bắt gặp mình chạy ngang khu phố trầm lặng nghe hoang mang tượng hình vây kín. Và bây giờ trời bỗng đổ mưa. Cơn mưa thấp thoáng trong trí nhớ giải cấu trúc nhỏ giọt trên tay. Giọng nàng miên man nhắc chừng: ngày dài đêm còn dài hơn. Trong cái hỗn độn bát nháo nhất thời những hình hài ngược xuôi xiêu vẹo lổn ngổn tránh mưa trên hè phố. Toàn cảnh được khoác một lớp áo màu xám tro của tranh thủy mặc. Nàng đứng đó bất động. Vẫn lời mặc khải – giờ đây khe khẽ qua hơi thở nhẹ và tiếng thì thầm: ngày dài đêm còn dài hơn, đừng khóc đừng sợ.
Ngày dài đêm còn dài hơn. Đừng khóc đừng sợ. Như lời hé lộ (và trấn an) cho đứa trẻ lọt thỏm trong tiếng gầm rú đe dọa giữa lòng một thế giới kỳ bí lạ lẫm. Mơ hồ đâu đây tiếng chuông gió từng chập. Âm vọng trong mát xuyên thấu. Ngọt tựa mùa hè – như nàng thường nói. Và trong mùi mật mía e ấp thoang thoảng phút chốc tôi quên mất những mảnh chai xanh lởm chởm trên tường. Cho dù ngày có dài và đêm có dài hơn gấp bội.
Q. T. T. C