Những con mèo lang chạ giữa lưng chừng ngọn gió (3 – hết)

Nguyễn Viện

17.

Trở lại Mỹ, em như được sống lại thuở mười tám, hai mươi. Party, drinking và hút cỏ. Gặp lại mấy đứa bạn cũ ở Hongkong, cũng như em, cảm giác về sự bế tắc thật sự không chịu nổi. Tụi nó bỏ chạy. Em cũng không muốn trở về nữa. Đồng Cỏ nhắn cho tôi sau một tuần im lặng. Nàng không bị covid.

Tôi yên tâm.

Đồng Cỏ nói, có thể em sẽ phải tìm một thằng nó nào đó ngủ cho đỡ buồn. Sự trống trải giày vò em.

Cũng tốt thôi, tôi bảo.

Tuy nói thế nhưng tôi vẫn buồn, dù chúng tôi không còn thuộc về nhau. Tôi biết cũng không dễ để Đồng Cỏ tìm kiếm một tình yêu mới, nhưng để giải trí thì không quá khó, nhất là với một phụ nữ không xấu. Quả thật, chẳng bao lâu sau đó, Đồng Cỏ khoe, em mới gặp một thằng Pakistan khá hay. Chỉ có thế. Tôi không muốn suy đoán thêm về sự gặp gỡ ấy của Đồng Cỏ. Tôi chúc mừng và cố gắng quên Đồng Cỏ.

Trời vẫn xanh thẳm và mùi của đồng cỏ vẫn mênh mang.

Đồng Cỏ nói, em mong anh sẽ tìm được một người mới, đàng hoàng hơn em.

Tôi tự hỏi, thế nào là đàng hoàng? Đó có phải là điều cốt yếu không? Chẳng phải tôi đã yêu Đồng Cỏ vì một dáng vẻ phóng túng, bạt mạng ngay khi mới gặp sau một buổi xem phim của người bạn? Hôm đó, có phải Đồng Cỏ đã tự gởi gấm mình trong vòng tay ôm của tôi lúc chia tay? Không see you again, nhưng định mệnh đã xô đẩy chúng tôi vào nhau, như một tất yếu, để đắm say và để đau khổ.

Đồng Cỏ nhắn, Alexis giống anh, một cách kỳ lạ. Anh ổn không?

Anh ổn, tôi trả lời, anh cũng mới gặp một người, đại thể rất khác em, nhưng anh có cảm nhận, cô ấy chỉ là một phiên bản khác của em, như mặt trái với mặt phải của cùng một con người. Nói một cách khác, cô ấy mới là bản gốc, em là một phóng ảnh. Có thể anh nói điều này sẽ làm em buồn và cô ấy đau. Nhưng với anh, em và cô ấy là một, không sau không trước. Đồng cỏ hay đồng xanh cũng chỉ là một cánh đồng. Trên cánh đồng ấy, anh là mù sương buổi sáng.

Chúc mừng anh, Đồng Cỏ nói, cô ấy là gì với em không quan trọng. Mong anh vui.

Tôi nói, cũng không có gì vui. Cô ấy không yêu anh. Tuy nhiên, anh vẫn coi cô ấy là một người yêu. Tìm được một người để ngưỡng vọng cũng đủ hạnh phúc.

Nhưng với em, Đồng Cỏ nói, dường như chỉ có xác thịt?

Tôi nói, em là hiện thực. Cô ấy là giấc mơ. Trần gian mộng ảo là em và cô ấy đồng hiện trong đời anh như một giấc mơ tìm thấy. Và anh cảm thấy mình trọn vẹn.

Đồng Cỏ nói, anh là một người ích kỷ điển hình mang tính đực.

Tôi bảo, ai cũng ích kỷ theo cách của mình. Nếu không ích kỷ, làm sao chúng ta có thể tồn tại như một cá thể?

Người ta vẫn có thể có những chọn lựa khác, Đồng Cỏ nói. Khi em yêu một người khác, ngoài anh, chỉ có nghĩa em vẫn cô đơn. Và em biết rằng, đàn ông không phải là cái để lấp đầy cô đơn. Nhưng em biết phải làm sao? Đừng tìm cách trả thù em.

Anh vẫn yêu em, tôi nói, anh không trả thù em. Yêu một người khác, cũng chỉ có nghĩa anh tự yêu mình. Em nói anh ích kỷ, anh đồng ý. Một người khác là một người khác, không chính/phụ. Người khác ấy, họ cũng chỉ sống đời họ. Biết đâu, anh cũng chỉ là trò chơi của họ.

Ừ, Đồng Cỏ nói, chúng ta là trò chơi của nhau.

18.

Tôi về Sài Gòn, lòng nặng trĩu.

Cảm giác về sự thất bại làm tôi ê chề. Đồng Xanh và Đồng Cỏ không bao giờ thuộc về tôi. Cà phê với Văn, tôi cũng không cảm thấy thoải mái. Tuy nhiên, tôi vẫn có nhu cầu chia sẻ, tôi không thể đơn độc, mặc dù tôi luôn đơn độc. Tôi đến chơi với Mi. Mi nấu cơm chay, chúng tôi ăn giữa những câu thần chú về niềm tin của sức mạnh mật tông. Mi cũng chia sẻ với tôi về sự an lạc từ các thầy Tây Tạng, sư phụ của cô. Nhưng tôi chỉ thấy vẻ đẹp hùng tráng của trí tuệ và thể chất nơi các thầy mà tôi từng gặp. Và nó là một vọng động khác. Tôi thích sự chăm sóc của Mi, điều đó mang an lạc đến cho tôi còn hơn bất cứ một kinh tụng nào. Tôi thân với Mi từ rất lâu đến nỗi tôi không còn nhớ tình thân ấy đã bắt đầu như thế nào.

Mi nói, tự do là một điều kiện. Nhưng nếu cụ biết buông bỏ, thì tự do ấy mới trở thành vô điều kiện.

Tự do là tự tâm, tôi nói. Kiến tánh thành Phật, đó là tự do. Nhưng dù kiến tánh, anh vẫn bi lụy. Giữa biết và thành là chấp. Anh vẫn luôn là kẻ tìm kiếm. Và chấp vào sự tìm kiếm như một ý nghĩa, dù biết đích đến cũng chỉ là vô nghĩa.

Còn yêu được thì cứ yêu, Mi bảo, nhưng tình yêu của cụ giống như một thứ sát sinh. Cũng oan nghiệt đấy.

Thật ra, tôi đính chính, anh chỉ tự hủy. Chết đi và sống lại, anh không biết đã đi đến tận cùng của sự sống và cái chết chưa, nhưng dù sao, tận hiến vẫn là một cách sống mà anh chọn lựa.

Mi bảo, chúng ta như những kẻ đi tìm bóng.

Tôi nhún vai, lắc đầu. Đành thế. Liệu chúng ta có thể uống một ly cà phê, nhìn đời đi qua và không nghĩ gì cả được không.

Mi pha cho tôi một ly kỳ tử và tặng tôi một viên thuốc nhỏ của các thầy Tây Tạng ban. Mi bảo thần lực của chư Phật nằm trong đó. Tôi nghĩ, đây là một liệu pháp tinh thần hơn là công dụng thực tế. Tuy nhiên, tôi vẫn uống với lòng biết ơn. Bản thân tôi kính ngưỡng Milarepa như một con người ngoại hạng, từ cuộc đời đến thi ca. Vì thế, tôi cũng kính ngưỡng mật tông như một con đường ngắn nhất đi đến tuyệt đối.

Tháng sáu Saigon đã mưa nhiều, nhưng vẫn còn những ngày nắng nóng như điên dại. Mi nói vô phòng Mi ngủ một giấc chờ trời mát rồi hẵng về. Mi làm việc. Tôi để nguyên quần áo nằm xuống giường. Mùi đàn bà phảng phất. Tuy buồn ngủ, nhưng tôi không ngủ được. Nghĩ ngợi lan man. Một phụ nữ sắc sảo khôn ngoan như Mi không yêu đương bừa phứa. Tôi chỉ ngạc nhiên sao cô có thể chịu đựng được sự cô đơn một cách bình thản đến vậy. Việc ăn chay trường của cô là từ tâm với các sinh linh hay chỉ là cách trấn an với những xao xuyến trong lòng? Không bao giờ hỏi Mi về con đường tu tập của cô vì tôi xem đó một thầm kín riêng.

Tôi như kẻ đã xa lìa thế giới rồi đột nhiên trở về, xa lạ với cuộc sống và không ngớt ngạc nhiên về phụ nữ. Quả thật, tôi chưa bao giờ hiểu được phụ nữ, tôi không có bất cứ một trải nghiệm nào với họ. Phụ nữ bí ẩn và những suy đoán của tôi về họ thường sai. Tôi vụng về và nhiều khi ngây ngô. Đồng Xanh hay Đồng Cỏ có thể đã rất thất vọng về tôi, cho dù tôi đã chân thành trong mọi sự. Tôi không có gì để áy náy hay hối tiếc.

Buổi chiều, Mi và tôi thả bộ dọc theo bờ sông. Mi nói, cụ thả lỏng đi. Đừng đăm đăm như thế, khó coi. Tôi bật cười. Khó chịu quạu quọ, đấy là tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy những cô gái đang tập thể dục quanh đây đều đẹp, khỏe mạnh. Dường như họ cũng đang chiến đấu cho một điều gì đó.

Tôi như kẻ đứng ngoài thế giới. Xâm nhập vào cuộc đời, tôi chỉ có mỗi cách chọn một cô gái nào đó dẫn đường. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn là kẻ lạc đường.

Đồng Cỏ bảo tội nghiệp anh.

Đồng Xanh nói anh có đi đâu mà bị lạc.

Mi bảo cụ gặp toàn ma nữ.

19.

Đồng Xanh bất ngờ nhắn cho tôi, em đang trên xe vào Sài Gòn.

Tôi ồ lên, vui quá.

Đồng Xanh nói, cho đến khi đã ngồi trên xe, em mới chắc chắn là mình đi đâu.

Tôi đùa, ngẫu hứng muốn kiếm một đứa con à? Nói xong tôi biết mình lỡ lời, vô duyên.

Em không thích có con. Giả dụ em muốn có con thì anh cũng không phải bố của con em.

Em đi công việc hay đi chơi?

Em đi không vì điều gì cả. Tự dưng em thấy cần phải đi đâu đó thôi. Và cũng không chắc em sẽ gặp anh.

Tôi nghĩ, phụ nữ rắc rối. Giấc mơ làm mẹ có phải là khao khát lớn nhất của phụ nữ không? Tôi không biết. Nhưng tôi tin mọi thứ lý tưởng như làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn, hay ý nghĩa hơn cũng không đi xa hơn mối quan hệ căn bản nam nữ và con cái, xét trên bình diện tổng quát.

Thành phố chật chội. Và Đồng Xanh cũng không muốn cho tôi biết nàng ở đâu. Tôi hẹn Đồng Xanh ở một quán cà phê đường Hàn Thuyên, ở đây có view đẹp. Đồng Xanh cũng không nói có đến hay không. Tuy nhiên, nàng đã đến đúng giờ.

Tôi muốn ôm nàng. Nhưng sợ sẽ bị từ chối, tôi chỉ đứng lên kéo ghế cho nàng. Tôi nói, em đẹp. Thật ra, tôi đã nhìn thấy đôi mắt phấn khích và một ý chí bất chấp của nàng.

Đồng Xanh cười nhẹ, anh khỏe?

Anh đủ khỏe để yêu em.

Tán gái cũng cần có sức, Đồng Xanh nói.

Tôi gật đầu, nhất là với một người như em.

Một khởi đầu vui vẻ. Công viên thơ mộng hơn với những phụ nữ mặc áo dài làm dáng chụp hình. Cà phê cũng ngon hơn, tôi nhấm nháp niềm vui như thể Đồng Xanh đã thuộc về mình. Mặc dù, tôi biết Đồng Xanh luôn giữ một khoảng cách để quan sát và phòng thủ. Tuy nhiên, tôi đã đang phơi bày mình như lộn trái cả bản thân.

Anh tưởng sẽ không còn cơ hội gặp em nữa, tôi nói.

Sao anh lại tưởng vậy? Đồng Xanh hỏi.

Ngay sau khi chia tay em ở Đà Lạt, anh nghĩ câu chuyện của chúng ta đã chấm dứt. Bởi vì, em không cho anh một niềm hy vọng nào. Cho dù em vào Sài Gòn về bất cứ lý do gì, anh cũng bất ngờ và vui.

Đồng Xanh nói, em vào đây chắc chắn không phải để tìm anh. Nhưng nếu không có anh thì chưa chắc em đã đi. Thật đấy.

Cám ơn em. Hình như vẫn có điều gì đó mà chúng ta không vượt qua được, tôi nói.

Có phải vì mất Đồng Cỏ mà anh tìm đến em không? Bất chợt Đồng Xanh hỏi.

Không, anh không tầm thường đến thế. Sự hấp dẫn nội tại của em lôi cuốn anh mà không cần phải có bất cứ lý do nào. Và anh biết anh không cưỡng được sự lôi cuốn ấy, nếu em muốn.

Em không quan tâm Đồng Cỏ là người thế nào, nhưng em muốn biết anh có quên được Đồng Cỏ không?

Anh không quên. Nhưng đấy là một thế giới khác. Em là một thế giới khác.

Đồng Xanh cười, cứ như là thế giới song song ấy nhỉ. Em không phải là phiên bản của một ai khác, hay một thế giới khác. Chúng ta chỉ có một thực tại.

Tôi cũng cười, em là thực tại duy nhất.

Nhưng dưới mắt anh, em không phải là em như đúng là em, mà em chỉ là thứ anh tô vẽ cho ước mơ của anh.

Em đã không cho anh cơ hội để yêu em như đúng là em, vì thế, anh đã yêu em như một giấc mơ.

Anh không biết em nghĩ gì, khao khát điều gì. Liệu thế có phải là yêu không?

Quả thật, tôi vẫn như người đứng ngoài cuộc đời Đồng Xanh. Tôi có thể làm gì hơn? Tôi không biết gì hết. Cánh cửa đã đóng lại. Tiếng đập cửa của tôi vô vọng.

Tôi hỏi Đồng Xanh muốn ăn gì, Tây Tàu Nhật Bản Hàn Quốc hay Ấn Độ. Đồng Xanh bảo em đang ăn kiêng. Tôi đưa Đồng Xanh đến một nhà hàng chay. Chúng tôi không nói gì hơn ngoài những câu chuyện vu vơ về sở thích ăn uống và một vài cuốn sách đang được công chúng yêu thích. Tôi nhận ra sở thích ăn uống của Đồng Xanh rất khác tôi, nhưng lại giống nhau trong việc đánh giá về một số tác phẩm và tác giả. Thậm chí, tôi thấy Đồng Xanh sắc sảo và uy lực trong những nhận định của mình. Nàng yêu chữ nghĩa và khắt khe với văn chương.

Câu chuyện giữa chúng tôi trở nên thoải mái hơn. Và tôi biết, cho dù Đồng Xanh không yêu tôi như tôi mong ước, nhưng chúng tôi cũng sẽ không thể xa nhau.

Mỗi ngày tôi đều đến đón Đồng Xanh đi ăn tối. Tôi không thích tranh luận khi ngồi với phụ nữ nên tôi đã không rủ Văn. Bởi Văn vẫn thích tranh cãi như thể không tranh cãi thì không tồn tại. Tôi không coi chuyện thắng/thua, hay đúng/sai là quan trọng. Sự dấn thân thật sự và nỗi cô đơn của mỗi con người không phải là cái để bàn luận. Sống và hành động là chọn lựa cách thế ở đời của mình, tôi không có nhu cầu giãi bày hay chia sẻ. Tôi sống cho tôi và không vì một điều gì khác.

Cũng như Đồng Cỏ, có thể Đồng Xanh thấy tôi là người ích kỷ hay chỉ biết nghĩ về mình. Và Văn không đồng ý với tôi nhiều điều. Cũng không hề chi. Tôi vẫn lao về phía trước như một mũi tên không đắn đo.

Hôm sau, tôi chọn một nhà hàng Pháp ẩn khuất trong hẻm giữa khu trung tâm để nhớ lại lần gặp đầu tiên với Đồng Xanh ở Đà Lạt, cũng là một nhà hàng Pháp cầu kỳ và tinh tế, thêu dệt một chút lãng mạn.

Đồng Xanh hỏi, anh đang nghĩ gì?

Tôi nói, anh đang âm mưu làm thế nào để hôn được em và uống lấy mùi miệng em.

Anh cứ mơ những gì anh muốn.

Quán vắng. Tôi nhìn ngắm Đồng Xanh và tôi muốn nói những lời điên dại, mê cuồng từ sâu kín lòng tôi khao khát, nhưng tôi kìm chế. Đây là lúc không cần phải hoa mỹ. Đây là lúc của ngôn từ chân thật. Của cảm xúc giản dị nhưng lớn lao từ bản năng và trái tim. Của mê vọng tận hiến và tự hủy. Tôi yêu Đồng Xanh như sự sống và nỗi chết của tôi.

Giấc mơ của tôi tự bôi xóa. Và giấc mơ của tôi cũng tự vun trồng những mầm xanh mới. Tôi sống giữa tuyệt vọng và hy vọng, giữa hư ảo và hiện thực.

Gặp nhau mỗi ngày, nhưng tôi vẫn như ở ngoài Đồng Xanh. Khoảng cách của sự thấu hiểu dường như tôi vẫn không vượt qua được. Tôi không thật sự biết Đồng Xanh mong mỏi điều gì và nàng muốn tôi làm gì. Tôi chỉ biết yêu nàng theo cách của tôi, ngưỡng vọng và bộc trực nỗi niềm như tôi là thế.

20.

Giữa lúc tưởng như Đồng Cỏ đã quên, tôi nhận được một tin nhắn vỏn vẹn chỉ có hai từ của nàng, “em buồn”. Tôi nhắn lại hỏi thăm, nhưng Đồng Cỏ không trả lời. Tôi cũng không liên lạc với Tấn để xem mối quan hệ của họ còn không. Tôi không coi Tấn là bạn nữa.

21.

Đồng Xanh hỏi, có thứ gì kích thích đủ để bứng chúng ta khỏi mặt đất này?

Chỉ có một thứ duy nhất có thể bứng chúng ta khỏi mặt đất này là tình yêu, tôi nói. Và tình yêu cũng là lý do tối hậu để chúng ta bám vào mặt đất này. Anh sẽ không biết phải sống thế nào, nếu không có em.

Tôi không nói để tán tỉnh Đồng Xanh. Tôi muốn ôm Đồng Xanh vào lòng, nhưng tôi như con chuồn chuồn vỗ cánh giữa lưng chừng ngọn gió, dự báo thời tiết những ngày ảm đạm. Có phải nỗi cô đơn của Đồng Xanh đã loại bỏ tôi bên ngoài những khát khao của nàng?

Em không mường tượng được, Đồng Xanh nói, có ngày em lại ngồi cạnh một người như anh.

“Ngồi cạnh” là một nan đề triết học. “Một người như anh” lại là một vấn nạn xã hội. Tôi hỏi, “một người như anh” là sao?

Đồng Xanh bảo, anh là một thế giới khác mà em không thuộc về. Em chưa bao giờ nghĩ tới việc em sẽ bước vào thế giới ấy, huống chi lại ở bên anh, theo một cách nào đó.

Tôi cười, anh hiểu. Nhưng chính em là người đã đến và mở cửa bước vào thế giới ấy.

Đến giờ, em cũng không hiểu tại sao lúc ấy em lại làm thế, Đồng Xanh nói.

Anh cảm nhận được từ sâu thẳm mối quan hệ này như một sự sắp đặt bí ẩn của số phận, mà chúng ta ngộ nạn.

Nhìn thẳng vào tôi, Đồng Xanh hỏi, sao không phải hạnh ngộ mà lại là ngộ nạn?

Điều này thật sự anh cũng không hiểu, anh nói như một dự cảm thôi.

Kệ, Đồng Xanh nói.

Ừ, kệ.

22.

Đồng Cỏ nhắn tin hỏi, cô gái của anh thế nào rồi?

Tôi trả lời, cô ấy vẫn không yêu anh.

Em tưởng anh là người bất khả chiến bại.

Không. Với em, chẳng phải anh cũng đã là người thất bại sao?

Anh tìm người khác đi. Đừng mất công tán tỉnh. Ở đây em cũng chơi banh xác. Em bỏ thằng Pakistan rồi. Bữa giờ, bụp toàn bọn da trắng. Chút nữa em sẽ gặp một thằng đen.

Cẩn thận, coi chừng vỡ tử cung đấy.

Ừ, em cũng hơi ớn.

Tuy nói chuyện như không có gì, nhưng tôi không tránh khỏi buồn chán. Đồng Cỏ đang hủy hoại mình. Nàng không đủ tự tại để vượt qua sự khắc nghiệt của cô đơn, mặc dù Đồng Cỏ vẫn yêu nỗi cô đơn của mình và khinh miệt sự tầm thường của con người.

23.

Tôi hỏi Đồng Xanh, em có ý định gặp Văn không?

Em nghĩ là không cần thiết, Đồng Xanh nói.

Tuy nhiên, ngày cuối cùng ở Sài Gòn, Đồng Xanh đã gặp Văn và họ có một tối uống rượu với nhau. Tôi không hỏi Văn hay Đồng Xanh có vui không. Tôi cũng không quan tâm việc Văn có thích Đồng Xanh hay không.

24.

Đồng Cỏ hoang đàng và bất chấp. Đồng Xanh lạnh lùng và bất cần. Tôi rủ Văn đi Bangkok chơi, nhưng Văn không đi. Lấy lý do bận, dường như Văn e ngại hay lấn cấn gì đó trong mối quan hệ chung giữa hai chúng tôi và Đồng Xanh. Một mình, tôi vác nỗi chán chường đi Bangkok.

Khu đèn đỏ trên đường Sukhumvit tấp nập gái đứng đường. Nhưng tôi không giải quyết nỗi buồn của mình bằng gái. Tôi lang thang trong các con hẻm tìm kiếm sự khác biệt với Sài Gòn.

Mi nhắn tin cho tôi, cụ hãy đến bất cứ một ngôi chùa nào, càng vắng càng tốt. Ngồi xuống và để lòng thinh lặng.

Tôi bảo, lòng anh đã là một ngôi chùa rồi.

Nhưng chùa thì phải có Phật, Mi nói, mà cụ không cần Phật đúng không? Vì thế, lòng cụ không thể là chùa. Nếu cụ có là chùa thì hãy phá nó đi. Cụ đang chấp vào chính cụ đấy.

Anh không chấp vào anh nữa thì anh phải chấp vào em thôi.

Mi cười ha ha. Em không cứu rỗi được cụ đâu. Thà là cụ cứ đi chơi đĩ đi.

Chỉ có một gái đĩ là Madalena cứu rỗi được anh thôi, tôi nói, nhưng cô ấy đã thuộc về Chúa rồi.

Mi nhắn, cụ cứ ở đó đi. Em sẽ qua.

Hai ngày sau, Mi và một cô bạn nhỏ tìm tôi trong khách sạn. Tôi như sống lại sau một cơn bạo bệnh.

Mi bảo, em sẽ là quan âm cứu khổ cứu nạn cho cụ.

Anh cần một Madalena, tôi nói, không cần quan âm thị Mi.

Mi dùng một ngón tay gõ vào trán tôi nói, cứng đầu.

Dẫn tôi đi chùa thiền định, Mi bắt tôi ngồi cạnh để cô truyền năng lượng vũ trụ cho tôi. Tất nhiên tôi không thể thiền, mặc dù tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cô. Lòng tôi vọng động đến ba ngàn thế giới. Thế giới nào tôi cũng chỉ nhìn thấy đồng xanh trên đồng cỏ và con chuồn chuồn đơn độc giữa lưng chừng ngọn gió.

Ngày nào cơm cũng chay. Tình cũng chay như cơm. Tôi hao mòn sinh lực. Tôi nói với Mi, anh chết mất.

Mi bảo, cụ chết được là hồng phúc không chỉ cho cụ mà còn cho bá tánh. Hãy giải nghiệp bằng việc không sát sinh và tĩnh lặng trong chánh niệm.

Điều gì đang xảy ra thế này? Tôi hoang mang.

Cô bạn đi với Mi chỉ nhìn tôi cười. Thùy trong trắng như hoa sen. Thùy long lanh như mặt nước. Và Thùy nhu mì như muôn thuở màu xanh của lá cây.

Tôi hỏi Thùy, chánh niệm với em là gì?

Rất dịu dàng Thùy nói, em chỉ yêu một người thôi. Và người ấy đã mang linh hồn em đi sang bên kia thế giới. Em không còn chánh niệm hay tà niệm.

Hơi bị bất ngờ, tôi hỏi, thế em sống bằng gì?

Em sống không bởi cơm bánh của trần gian, Thùy cười, cũng không bởi bánh hằng sống của Chúa. Em sống bằng khí trời.

Con bé này rỡn mặt tôi.

Thùy hỏi, anh sống bằng gì?

Anh sống bằng máu và thịt của chính anh, tôi trả lời.

Thùy le lưỡi, ghê quá. Nhưng uống máu có pha rượu không?

Tôi cười, đàn bà là rượu.

Thùy chắp tay, Mô Phật.

Tôi cũng chắp tay và xá Thùy một xá, Mô Phật.

Tôi phạm tội sát sinh với phụ nữ, vô độ và oan khiên với chính mình.

Chúng tôi cũng có những thời khắc thư thái và khoan hòa với bá tánh. Ở trong một khu phố đậm đặc màu sắc Ả Rập, chúng tôi đi dạo như những kẻ nhàn tản và tôi nghĩ đến nền văn minh mang tính đực của nhân loại trong thế giới Ả Rập này như một ví dụ cho sự lầm than của con người về văn hóa. Phần thưởng cho đàn ông hay đọa đày với đàn bà cũng chỉ là một cách tuyên xưng sự lầm lạc của chân lý.

Dẫu thế nào, ăn uống vẫn là một lạc thú trần gian cho mọi dân tộc. Mi cho phép chúng tôi được ăn món Ả Rập cũng vì tò mò. Lạ và ngon. Không bõ công phá giới sát sinh.

Tôi nói với hai cô bạn, lập ra giới luật là việc của các nhà tu hành. Phá giới là việc của chúng sinh. Chúng ta cứ làm những gì cần làm.

Mi lườm tôi, Thùy cũng liếc xéo tôi.

Tôi hỏi, ngon không?

Hai cô cùng gật đầu. Chân lý thì phổ quát. Buổi tối, chúng tôi đi dọc theo những con phố đầy gái đứng đường. Cái nghèo cũng phổ quát và bán thân là một trong những thứ phổ quát nhất của nhân loại. Bất tận và vô lượng, hình thái và nội dung.

Tôi nhớ đến Văn như một người đàn ông từ hành tinh khác. Nơi mà sự nghèo khó và đĩ điếm không tồn tại.

Tôi nhớ đến Đồng Xanh như một cô gái vô nhiễm với dục tính trong một thế giới tinh thần mang tên Platon.

Tôi nhớ đến Đồng Cỏ như phụ nữ của một hiện tại duy nhất, không quá khứ không tương lai.

Tôi nhớ đến Mi và Thùy bên cạnh tôi nhưng không cùng một cảnh giới tâm thức và sự giác ngộ tâm linh về bản chất cuộc sống.

Sự khác biệt của tôi trong thế giới này, thật ra chỉ là chỗ đứng.

Rồi Mi và Thùy bỏ lại tôi giữa khu đèn đỏ, họ đi hành hương lên phía bắc nước Thái.

25.

Một hôm Tấn đến tìm tôi báo tin, Đồng Cỏ mất tích. Tôi hỏi, sao biết? Tấn nói những người bạn Hongkong của Đồng Cỏ cho biết và cảnh sát đang truy tìm tông tích cô ấy.

Tôi không muốn suy đoán Đồng Cỏ tự sát hay bị giết, bị bắt cóc. Tôi tự huyễn hoặc rằng Đồng Cỏ muốn ẩn giấu mình ở đâu đó như cách để xóa bỏ. Không tăm tích.

Tôi nhớ đến câu nói của Đồng Cỏ với mẹ nàng, “nếu con chết thì cứ bó chiếu vất vào bãi rác.”

26.

Đồng cỏ đã là hư vô, nhưng tôi còn hấp hối.

Đồng Xanh nhắn tin cho tôi, anh có sao không?

Tôi hỏi, tại sao em lại hỏi vậy?

Em cũng không biết, Đồng Xanh nói, tự dưng em cảm thấy bất an về anh.

Anh không sao cả, tôi nói vu vơ, có một đồng cỏ không bao giờ xanh nữa.

Em biết rồi, Đồng Xanh bảo, em chia buồn với anh.

Tôi chảy nước mắt. Lặng lẽ. Tôi không muốn gì nữa.

Cũng không bao lâu nữa, Đồng Xanh nói, đồng xanh sẽ chỉ còn là cái xanh thẳm của bầu trời.

Không, tôi nói, em không được chết.

Đồng xanh hay đồng cỏ cũng chỉ là một, anh không thấy sao. Đồng Xanh nói.

Bồn chồn lo lắng, ngay đêm đó tôi mua vé xe giường nằm đi Đà Lạt.

27.

Vào khách sạn vệ sinh tắm rửa rồi tôi lao thẳng đến chỗ ở của Đồng Xanh. Nàng cũng chuẩn bị xong, chúng tôi đi cà phê ăn sáng.

Khuôn mặt Đồng Xanh vốn lạnh, giờ đây trở nên bình thản khác thường. Trực giác của tôi thường đúng, và tôi nghĩ đã có điều gì trong Đồng Xanh chín rục.

Anh đến kịp lúc đó, nàng nói, em đã thấy cái xanh thẳm của bầu trời đẹp như thế nào.

Ừ, bầu trời xanh thẳm bao giờ cũng đẹp một cách xao xuyến, tôi nói, và nó làm cho chúng ta có thể sống trong niềm hy vọng và hân hoan.

Không, chính vì cái đẹp đó em sẽ sống khác. Em đã không yêu anh, em xin lỗi. Cũng như em đã không thể yêu ai, ngay cả khi có người úp mặt vào giữa hai đùi em, thì em cũng chỉ thấy một cái đẹp khác, một nỗi xao xuyến khác của hư vô. Thế giới này, hình như không thuộc về em.

Tôi cầm tay Đồng Xanh đưa lên miệng hôn, chúng ta chỉ có một thực tại duy nhất, trong thực tại ấy, em là tình yêu của anh.

Em không biết yêu, Đồng Xanh bảo.

Đồng Cỏ cũng đã nói như thế với tôi trước khi biến mất. Tôi còn biết nói gì. Cuộc sống của tôi đang dần bị xóa trắng. Đồng xanh đang từ giã tôi. Giấc mơ của tôi vỡ tan.

Trên đường về, cả hai chúng tôi nắm tay nhau. Và tôi biết điều ấy chỉ có nghĩa là cách nàng muốn chúc lành cho tôi.

Rồi, Đồng Xanh khuất sau khung cửa.

Tôi đứng lặng rất lâu. Và tôi chờ đợi.

Khi vừa quay đi, tôi nghe một tiếng rơi rất nặng phía sau lưng.

28.

Tôi báo tin cho Văn biết Đồng Xanh đã chết. Ngày hôm sau Văn cũng có mặt ở Đà Lạt.

Chúng tôi cùng đến bệnh viện để tiễn đưa Đồng Xanh về quê. Khi ôm và an ủi bà mẹ, tôi nghĩ là mình sẽ phải săn sóc bà ấy.

Tôi nói, tôi sẽ thăm chị sau.

Cám ơn anh, bà mẹ bảo, tôi có lỗi với con.

Không, tôi bảo, cô ấy đã biết tự chọn cách sống và chết của mình như một người dũng cảm.

Dầu gì thì Đồng Xanh cũng không còn nữa, sự bất hòa của chúng tôi sẽ chấm dứt. Tôi chỉ mong con tha thứ cho mình.

Tôi nói, cái chết hòa giải chúng ta chị ạ.

Buổi tối, tôi và Văn đi uống rượu ở chỗ chúng tôi đã cùng ngồi với Đồng Xanh trước đây.

Tôi nói với Văn, bầu trời xanh thẳm có phải là một nỗi chết mà con người hướng tới?

Văn nói, cái chết là một bầu trời mà màu xanh của nó là niềm hy vọng.

7/2022

Comments are closed.