Thơ Tuệ Nguyên
Văn Việt: Tuệ Nguyên, sinh năm 1982, quê Ninh Thuận – hiện sống ở Sài Gòn. Làm văn, thơ, viết báo tự do
Về tôi
Tên tôi, Tuệ Nguyên
quê Caklaing dân tộc Chàm
tôn giáo Bà-la-môn quốc tịch Việt Nam
gia đình có sáu chưa rụng quả nào
Trong một thế giới mọi thứ đều tầm thường hóa
không ai còn tin những điều phi thường
tình yêu thương sự hi sinh
nên tôi chỉ muốn khai báo cho có lệ nhưng
Tôi ít khi quan tâm đến tên họ quê quán dân tộc
tôn giáo hay quốc gia
vì tôi lúc nào cũng có cảm giác một mình
hoang mang về gốc nguồn và nơi ở
Tôi cũng ít khi quan tâm đến tuổi tác theo thủ tục hành chính
vì lẽ tôi không đếm ngày sống của mình bao giờ
Khi chìm trong khoảng lặng cuộc đời
tôi viết những ngôn lời mọc lên từ ngọn lửa con tim
có khối óc làm chất xúc tác
đôi khi tiếng ồn của nó tác động đến thái độ người khác
việc đó đối với tôi chẳng có gì quan trọng
đôi khi sự im lặng của nó cũng là cái mầm tội lỗi
khiến nhiều người ngờ vực
việc đó đối với tôi cũng chẳng có gì quan trọng
Để giữ một lối sống trong sạch và khoẻ khoắn
tôi phải tập giao cảm với cái đẹp
tập luôn cách buông xả những áp lực thường nhật
mọi người ở phía xa phán tôi là kẻ chạy trốn cuộc sống
mặc kệ chẳng có gì quan trọng cả
Trong cuộc chạy đua mà lúc nào tôi cũng bừng tỉnh vào buổi sáng
tôi phát hiện mình ở vùng miền khác chênh vênh lạc loài
trái tim tôi đập lệch pha một chút
các quý bà đâm ra xa lánh tôi
Khi những hệ luỵ đang tự bật gốc rễ
tôi đi vào đời sống tôi đụng đầu với kẻ
gai góc tôi đụng đầu với kẻ bênh vực
tôi luôn ngơ ngác kẻ cả bọn trung lập
Lúc vui lúc buồn tôi hút thuốc lá tôi nốc
cạn ly beer trên vỉa hè khu phố lạ tôi tán phét
bằng triết lý thánh giả đạo đức chính trị
những cô ả qua đường liếc xiên mắt vào đám
đông đang chọc ghẹo sự im lặng trong tôi
cũng được để ý
Ở nơi tôi sinh ra
nơi chỉ có gió thổi rác bay
nắng đốt rám da vàng tóc
cơn gió làm run đôi chân trần
bóng tối luôn có những con ma gây sợ hãi nơi tâm trí
tôi mở tiệc ăn mừng hàng đêm liền
say xỉn, tôi đập nát cả cái Tôi trong tôi
Nhưng khi ở phố thị Sài Gòn
tôi được ngắm những chiếc hộp sắt cao/rộng luôn chứa
thải những con người tôi được
ngắm những con đường đông nghẹt xe cộ
luôn có đèn xanh đèn đỏ ở ngã ba ngã tư
đường tôi luôn đi lạc
Đâu đây quanh tôi đủ thành phần người
từ doanh nhân/công nhân viên chức
đến những đứa trẻ rao bán vé số/kẻ ăn xin
gã lang thang/cô gái đứng đường
lâu lâu có những tên côn đồ đánh đập nhau
chảy máu những tiếng còi hú và hình người
chạy tán loạn những gã cớm rình giấc
ngủ khu ổ chuột trong đêm khuya cặp
tình nhân ôm hôn nhau vội vã tiếng chó tru
lúc nửa đêm và những sợi dây thòng lọng
treo xác chết tôi vẫn trố mắt nhìn
nhìn vào những mộ phần và những đền đài
tưởng niệm tôi nhìn xuyên bức màn thời gian
Sài Gòn và bóng ma của nó tôi nhìn
Nhìn vào điệu ngữ ngoài kia
anh em tôi vẫn hô hào khẩu hiệu về tự do và
dân chủ hô hào khẩu hiệu yêu đất nước mình
đất đai và biển đảo hô hào trong ngục tối
hô hào và hú gọi nhau… ơi ới
chỉ sự im lặng ở lại
bốn bức tường lởn vởn trên đầu
Dù là gì thì trong tâm khảm tôi ở đâu đó rất
xa không có dấu vết gì về tôi và cũng không
thuộc phạm quyền của tôi tất cả tan biến
Chỉ có Thượng đế rơi rụng chòm râu bạc
có ai đó đốt que diêm soi nhìn mặt hắn.
Cây chổi, tự truyện
Tôi là cây chổi
nhiệm vụ của tôi là
quét quét rác quét sạch rác
Tôi quét rác, từng ngày, từng giờ, từng phút
từ trong nhà của một anh nông dân đến những thành phố lớn
từ một ngôi nhà nhỏ của thôn làng cho đến dinh thự của các lãnh chúa
từ đồng bằng cho đến miền cao
từ ao hồ nhỏ cho đến đại dương xa xôi
tôi vẫn làm việc miệt mài với niềm tin rằng,
“Mọi nơi sẽ luôn sạch sẽ.”
Ấy thế tôi quét luôn kí ức nhân loại quét cả
tuổi thơ và bóng ma lởn vởn trên mái đầu tôi
Tôi vẫn quét cho đến một ngày khi tôi
tự vấn rác là gì?
thì có đôi bàn tay ném tôi vào sọt rác
Và tôi là rác
sống một đời sống
của rác thứ bị vứt
thứ bị chà đạp coi khinh
Tôi vẫn nhìn những cây chổi đang mải mê quét
quét quét rác quét sạch rác
quét luôn chính nó.
Tạm biệt
Tạm biệt, mai ta sẽ đi
để lại vài dấu chân cho mảnh đất
nơi giống loài man trá đang canh giữ tội đồ của mình
Tạm biệt, mai ta sẽ bay
để lại hơi thở cho khung trời ngột ngạt
mây đen và ma mị của sắc cầu vồng
ta không đủ thẩm quyền để ai đó nghe tiếng ta gào
ta cũng không làm dáng trong không gian eo hẹp
ta chỉ đến và gặp gặp và đi
Tạm biệt,
cuộc đời xám xịt, cuộc người nhốn nháo
trả lại men say cho người tình
những cuộc tình thả trôi sông nước
bọt sóng như thể áo tang
Tạm biệt, mảnh đất của mồ hôi và xương máu
những khuôn mặt rám nắng, gầy gò luôn hiện về trong đêm
luôn đứng đúng vị trí của mình
phô diễn hình hài
ta lướt qua từng người, từng người một
lơ đễnh một dĩ vãng
Tạm biệt, mảnh đất của những linh hồn côi
của oan nghiệt và ân huệ
Tạm biệt, những khuôn mặt dưng
những nụ cười lạ
tâm trí đã no, bàn tay vẫy ta phủi bay tất cả
Giờ chỉ còn ta với ta
cũng đã đến lúc ta tạm biệt chính ta
ta đi, ta không thể biết ta sẽ đi đâu
ta không thể hiểu ta đến một nơi nào đó để làm gì
và, ta cũng không cần hỏi ta là ai
ta đi, chỉ duy lời chào tạm biệt ở lại
đi theo tiếng gọi thầm…
đi theo dấu chân của thánh thần, của ma quỷ, của con người
Đích đến. Ta gặp chính ta.
Quên
Khi ngọn lửa bùng lên,
đời người chỉ là một chuyến du hoang
mẹ nói thế
ở mảnh đất được dệt lên bằng những huyền thoại
đàn bà lên men
đàn ông say
quên, quên hết
những bước đi còn in đậm dấu chân.
Quên! tôi run sợ vì điều đó
vì cuộc sống và những món quà
có lẽ tôi quên lời cảm tạ
bởi dục vọng và những tội lỗi
có lẽ tôi quên lời sám hối
quên luôn cả chính mình
khi ở nơi tôi không còn xúc cảm
không nhận biết chi về độ run của con tim
chỉ có lý trí cố vươn tay hái lượm một đời sống vô thường.
Để khỏi quên mình là ai
tôi, một thằng Chàm dở hơi
trước bia đá vô danh ở bụi rậm
đã quỳ lạy
rằng, đây là văn hoá
như một con bò hoang
tôi gặm nhấm đồng cỏ cháy vàng ngọn
giữa cơn nắng và gió Pandurang.
Tác giả gửi Văn Việt