Đường trường đêm
Nước Mỹ này quá rộng và quá buồn
Anh không còn muốn tự định liệu
Tốc độ cao gài cố định mặc
Đường trường lái băng đêm
Như tự nguyện thất giạt…
Bất biển nản trước đầu xe thầm thầm mỗi khúc
đường ngắn, rất ngắn
Như ta thấy đời ta từng quãng, quãng gần
Phải ráp nối mệt thành một liền lạc bất nhất.
Vượt bạt mờ những vũng sáng kỳ bí lạc loài rờn ánh trên nền mây
Chỉ dấu những quần cư nào ở mặt đất
Có khác chi chăng, nơi chưa từng đến ấy?
Vui lóe lên với những chấm đèn leo heo phía trước
Với những luồng đèn đi ngược xô lòa
Nghe phả ấm loáng thân tình giữa những con người
cùng lúc ở trên đường
Không thấy biết nhau…
Rồi nghĩ lan qua những tình cờ giao chập trong đời
Cũng chóng vánh đến phũ phàng
Như một ảo dịu mịt mùng của định mệnh
Mãi còn vô vọng với về sau.
Thả trôi hồn theo một khúc tấu chừng quen
Dềnh dạt về những quá khứ bỗng ngoi nổi.
Nhớ lại, cố nhớ lại những người bạn bặt tin, những
người thân tứ tán…
Ngày tháng rung rùng nối rượt nhau
Máng rớt thất thần
Những âm bóng tàn vong ngờ chưa từng có thực…
Chuyến sinh tử cao tốc chạy văng mạng
Lôi hung tàn ký ức bứt đầu, tay
Những chực tấp xe nơi vệ đường,
Mặc tình khóc cho tan ta.
Ghé lại một trạm xăng, một hàng fast food hay một rest area
Đây là đâu?
Đây cũng là đâu đó vậy
Dấp nước đầu, cổ, mặt,
Tỉnh, tỉnh lại với đời…
Và trong những khoảnh đèn khoét đọng lẻ quạnh,
Nhìn chút đỉnh những con người,
Nhìn cuộc sống còn nửa thức nửa ngủ.
Hỏi lại mình: lòng ngất tạnh khuya
Tìm đâu một chốn ấm hơn đời?
Chạy rề qua những cổng toll way
Ném dúm đồng tiền vào rổ đợi
Nghe lăn nhanh chuỗi âm thanh va bạt hoang mang
Thoáng cõi đời như mơ hồ…
Hoặc giả nhìn vẻ mặt người thu tiền uể oải
Hờ hững tiếng cám ơn
Chừng nỗi đời khá nhạt nhẽo.
Ở những mối đường tẽ ba tẽ bảy phân vân,
Muốn xuống xe, làm như kẻ lang thang xưa,
Tung cao may rủi một đồng tiền hay một cành cây
Nhờ tình cờ định hướng hộ.
Nước Mỹ này quá rộng và quá buồn
Anh không còn muốn tự định liệu.
8-1998.
Viễn tây
Mỗi năm, bờ mỗi lở xa thêm
Bên này sông
Chẳng còn nghe thấy nữa tiếng gà gáy diệu vợi
Bên kia song.
Có thể nào một sớm mai kia,
Hoang mang bốn bề sương trắng mịt
Chợt đến khi trời sáng rỡ ngỡ ngàng
Thấy thôi chẳng còn gì, thôi chẳng còn ai.
Trùng trùng vách núi rát âm vang
Lời khóc kể tối trời
Của những bộ tộc bị tru di
Theo gió vận cùng tàn tro những dũng sĩ.
Ai đã từng ngồi đây giữa đường hồ hải,
Giữa đống lửa qua đêm
Gửi trước ra xa bao tình mộng thăm dò
Những ngày mai vô định liệu
Những bánh xe nặng rời rã lăn qua
Những mênh mông bất biến chưa có mặt đường
Mùa hè trống thênh
Mùa đông tịnh không.
Rứt ruột, gửi gắm cho thời gian
Thi thể những người thân bất hạnh
Đã chẳng tròn lời ước hẹn buổi đăng trình
Trở về chết nơi sinh.
Thôi, trách chi người đi chẳng hết đường
Em bứt ngang lời thề độc, ở lại thị trấn nấm
Có quán rượu hực lửa đèn, đàn hát, bạc bài…
Trước khi già, lấy chồng sinh con.
Mai có ai về ngang quãng sông này
Xin ném cho hòn đất hỏi thăm
Xưa có người đi chẳng đến đích
Để con tuấn mã lại đời hoang…
Những nấm mộ đá chồng rỗng kiệt
Hình hài người chết đã tiêu tan
Nhưng chắc đâu hồn mộng chẳng còn chạy giỡn
bạt ngàn
Cho tàn hả cuộc mê man cùng Vô biên độc nghiệt.
1996.
Đại bình nguyên
Đất xa đuối, trời sâu vô vọng
Đất trời còn chịu đựng bao lâu?
Ngàn, ngàn dặm không bóng người, dạng mộ
Hú, không nghe động tĩnh cả hồn thiêng
Chỉ những cuộn cỏ gai lăn giỡn.
Chim bay thoát ra chăng?
Qua đây, gió kiệt tàn,
Chung thân thiên cổ bị kìm giữ,
Mỏi nản cùng mặt nhật im trơ
Đá cũng làm thinh, không có chuyện
Chiều nay, ai qua đại bình nguyên
Xa ngoài tầm réo về của mệnh lụy.
Nhớ, như cỏ, xô tràn
Mơ, như mây, tản mạn…
Mùa thu, gió bạc phơ
Kéo phết mặt người dải ngây ngất
Ôi mây vĩnh hằng, ôi cỏ trường tại
Ta từng thấy, từng quên, từng thấy lại
Từ vô nguyên tịch mịch thần linh buồn
Qua đằng đẵng đi về một bóng mộng
Tận xoáy cùng bất biến của thời gian.
Lời nào rốt nghĩa đời?
Trót lập ngôn, thánh hiền e cũng hối…
Đâu nơi cuối đất
Nào cõi cùng trời?
Đêm nay, ngươi ngủ đậu nhà ai
Liệu có giấc mơ nào khác trước?
Việc đời, cũ ê chề…
Thì như trời đất, kiên trì thôi
Giam hãm tuần hoàn, quay nốt trớn.
Tích sử rũ quên
Tâm tình giải bỏ
Về tới chưa, người qua ải Tây?
Chiều xa cứ trôi trôi nắng tràn
Lan chạy sóng cỏ
Vèo ràn cánh chim
Bạt tưa rách tiếng mê đơn thoại,
Vương vất nỗi muộn màng.
Chợt trời đất rùng mình đổi cách sáng…
Nhẹ thênh huyễn ảnh người
Cõi biếc sững trăng sao.
Đất xa đuối, trời sâu vô vọng…
Chiều nay, ai qua đại bình nguyên…
7-1998
Thấm thoát đời ta
Tôi bây giờ cha mẹ chẳng còn
Các em tứ tán, bạn thưa vắng…
Đời rẽ quặt vô chừng
Người đi cùng nhau chỉ một đỗi
Rồi thôi, chẳng lẽ rồi thôi sao?
Gió dứt, tan hình tướng
Chim qua trời mang theo vệt bay
Mây nước chuyến làm người
Câu thơ soi mệnh viết mà khóc
Hồn chữ nhuần lần nữa nỗi đau
Sống đã phải đa mang
Lòng mình vốn nặng nhất
Nợ dẫu dứt, còn dây tiếng nợ…
Nghiệp dữ theo chân, bị đuổi xua
Náu lẫn vào mê hãi.
Nắng mưa thấm thoắt đời ta
Mối mọt căn nhà rệu rã
Đòi phen năm tháng cũ dò về,
Chó già lạ hơi sủa.
Chuyện đời như thất thiệt
Vàng đá còn không giữ nổi mình
Biết nhờ đâu xác chứng?
Tuổi hạc cách ly ta
Cõi người xa ngoài tầm
Những giác quan suy đuối
Có đi ngàn dặm cũng là quẫn
Càng nhìn trời đất càng hoang mang.
Bữa qua bữa dọn mình
Cầu gặp chút vui rớt
Làm của ăn đường đi phôi pha.
Ngóng quanh quất nghe vang quạnh quẽ,
Thấy trăng sáng quá, ngủ không đành,
Những mong có người thức chuyện vãn,
Mai chia tay, mang theo phần trăng.
Thế giới những ba ngàn
Trước giờ qua được mấy?
Quê nhà nghe nói có
Chỉ dấu không tìm ra.
Con vượn non cao khóc ảo ảnh
Còn ta lộn chuyến, nén mà đi…
Sức già, đến lúc phải bỏ bớt
Bỏ lại bên đường cái bóng ta.
7-2002.
Nỗi mình lần giở
Qua ngày, chuyện có thành hoang thuyết
Đời nay thoáng chốc đã đời xưa.
Ngày qua ngày, trú dưới mái đầu,
Ngậm ngùi thân sống sót,
Cời lực tàn hơ cứu lấy hồn người…
Dâu biển ngoài kia chung cuộc chưa?
Chốn mông lung nuối muộn
Xốn xang tiếng hú réo liên hồi thương tâm rối hoảng
Những thất tán lâu ngày khó định danh.
Một đời hư bỏ liều mưa nắng
Chẳng làm xấu mặt đất trời sao?
Tụng biết mấy thời kinh
Quá khứ chẳng siêu thoát
Tụ ám ngày đêm nơi cổng ta
Lâu dần người sống ngại qua lại…
Chạng vạng sánh nhanh
Ta bây giờ đã lỗi thời đặc
Đời không thấm nổi nữa tương lai.
Đã có lúc bưng lấy nỗi mình đau điên càn chạy,
Băng lửa, giẫm chông
Những tưởng là xa thoát.
Một buổi khựng định thần,
Vô vọng, ra mình chỉ chạy quẩn.
Trời đất khôn cùng ư?
Lòng ta lồng lộng lưới.
Ôi đứa bé xưa kia háo hức lẻn nhà đi, vượt lên trước đời mình,
Nhìn cõi thế
Tung tích vùi chôn tận địa đầu nào?
Thương quá, chiều nay, gió vướng vất
Xác diều vật vã ngọn tre cao.
Với bản thân, ít nhiều ta có lỗi,
Lỗi chẳng ân cần cầm cộng những ngày vui.
Tuổi già, giấc ngủ mót
Sao nuôi nổi mộng trường?
Con thằn lằn khuya chắt lưỡi tiếc…
Nghiệp giống nòi mãi chẳng tan ư?
Lửa đã mỏn
Nào ta còn chi để chụm thêm?
Gà gáy hiệp đầu như có vội
Ở chốn mệnh danh là chốn cũ
Dân gian thay mới những truyền kỳ
Đất trời ủ lứa chiêm bao khác
Dâu biển làm mưa nắng lạ đi.
Bụi rác mỗi thời một dạng loại
Chồng sâu thêm những địa tầng quên.
Người về không biết có đúng chỗ
Lịch sử qua đường đã cải trang.
Bạn lứa ta nhiều người đã chết
Bó mang đi phần mộng góp chung.
Chuyện thuở nào vừa tai người thuở ấy
Mỗi sự tình, một tuổi đời riêng
Độc giả về già chỉ đọc lại.
Đôi khi ta lười biếng chuyện trò
Đôi khi ta lẩm bẩm mình ta.
Nhà ta xưa nghe nói chẳng còn
Di chỉ đời ta xưa mất theo…
Đã thân rơm, chắc đâu là chỗ cuối
Gió qua, đức đủ giữ mình chăng?
Dưới chân ta, đất nào chẳng đất võng,
Đời quẫy gây chao đảo thất thần.
Thôi hãy mừng còn đứng được trên đó,
Cố sức giữ thăng bằng
Lắm lần, trán rịn đẫm.
Phước thay, những đau đớn ma sát
Đã chẳng làm lòng ta xơ chai.
12-2002.
Sáng nay, ta còn đi bên nhau
Sáng nay ta còn đi bên nhau
Ngày lòa dậy
Trời đất một lần nữa mới lại
Em sáng rỡ niềm vui…
Hẳn rất đẹp,
Giấc mơ nào em thấy đêm qua
Còn tản mạn nơi em như làn hương quyến luyến.
Gió trôi trôi
Qua qua những lượn đồi hư huyễn sương
Qua qua những tàn cây nô nức nắng.
Gió trôi trôi như gió đã từng trôi
Qua qua những vùng đời quang quạnh chờ
Qua qua những hồn đá lẻ loi khóc.
Bao lâu rồi,
Em đó, anh đây
Hai đầu thương nhớ biếc…
Giữa đôi ta là gió, gió ngày đêm
Thổi chai dại những tiền thân như tượng đợi.
Anh dừng bước chỉ em nhìn
Hàng cây nước miên man bung nở
Mê mẩn lực kiên trì chỉ chực buông tan
Của nỗi hân hoan không dễ dàng gì
Thường xuyên phải tái tạo.
Anh nhìn xa lối đi
Múa đảo nắng vàng ròng
Mất vào chỗ không còn thấy được nữa
Rồi nhìn lại em còn đi bên anh
Lòng thẫn thờ…
Vui đi em
Vui được chút nào vui.
Trưa nay ta còn đi bên nhau…
Thành phố lũng hoa mê
Duỗi phơi xa những triền mái lóa
Gió luông tuồng.
Anh nghe rõ nắng lao xao trên giàn hoa giấy rộ
Trưa đứng sững giữa lòng đường
Cây cùng thu vén bóng.
Em nhón chân vừa tầm cõi thực hư
Hôn, hôn anh…
Bàng hoàng hai hạt cát
Từng rời xa trôi dạt những thiên thu
Mịt mùng vô vọng.
Em nói qua về một nỗi trống trải
Anh nói qua về một thuở trầm luân…
Bao giờ người nữ cũng chờ đợi
Cho người nam còn có buổi quay về
Niềm quê nhà nặng gói khăn xưa
Lời han hỏi trào ràn lên mắt nhớ…
Em phủi ngực áo anh bám thảm bụi đường xa
Em mơn mặt mày anh dính buồn gió cõi lộng…
Quán thưa khách mơ hồ những tiếng động.
Em chăm chút anh ăn,
Tưởng tượng anh còm cõi vác âm thầm
Từng ấy nhục nhằn
Đi chân đất băng qua miền đá chởm
Tìm em
Thuở trời đất chưa định hình nhật nguyệt
Anh nhìn em, nước mắt đột nhiên tuôn,
Nghe vỡ lở những gì không thổ lộ
Ngoài hè đường, bóng nắng đã hơi nghiêng.
Chiều nay, ta còn đi bên nhau…
Em nghiêm cẩn như kho tang mất dấu,
Giọng chùng đi…
Gió thổi lãng quên về
Nắng dốc sức một lần thật rực rỡ
Hoa trên đồng đã bắt đầu buồn
Bên kia núi, vườn nhà ai đốt lá.
Em chậm bước
Như ngó quanh tìm một mất mát nào
Trong rậm rối của hồn mình trở tối.
Anh lặng thinh
Chừng chẳng thể nói gì hơn
Dù chỉ một lời dỗ dành vô nghĩa nhất.
Đi, đi em
Đi cho hết lòng ta…
Hãy sống lớn, buồn vui so núi biển
Ngay lần này, không đợi đến lần sau.
Cám ơn em,
Nghìn thuở cám ơn em
Đã theo chân anh về thăm biết những ngôi nhà
Anh đã ở
Gọi tái sinh những huyễn mộng của đời anh
Cho đáo nhập em, hiện thành những thực mộng.
Anh ngắt cho em một cành hoa cỏ
Ngoài tầm
Ứa nước mắt
Nghĩ đến ngày chiếc võng treo không
Như chiếc nôi nào
Hồi anh chưa có mặt.
Đêm nay, ta còn đi bên nhau…
Thành phố dốc rộ vàng đèn
Đêm giữa mùa biển có mang trăng,
Song xô lùa tròn trặn
Bất tận em trời nắng gió mây mưa ngày đêm sao trăng
cỏ cây hoa thú cá chim thần thánh người ma quỷ đồng rừng
núi truông đầm hồ sông phá biển
Bất tận em man dại rĩ rền vùng vằng phụng phịu trìu mến
dịu dàng hớn hở thở than sầu muộn mơn man
van lơn đằm thắm xót xa kêu đòi cười khóc
Chẳng lúc nào vũ trụ nguôi ngoai…
Và em gọi anh, không ngớt gọi anh
Thất tung
Xa ngoài cõi không còn nghe thấy được.
Nơi đây, thế giới ngủ từng phần
Cuộc sống vẫn chảy xiết thâu đêm đèn đôi dòng
xuôi ngược đỏ, vàng
Hội hè đâu đó rộ về khuya.
Anh chợt nhớ dù không muốn nhớ
Ôi vô số đêm nào đó của đời anh
Chong buồn một bóng đợi trời sáng
Cả xót thương mình e cũng không…
Cám ơn em
Nghìn thuở cám ơn em
Đã đi cùng anh trong đêm nay.
Đêm nay,
Cũng một đêm nữa của đời anh
Nhưng là một đêm xếp ngoài mọi đêm nào đó khác
Bởi chính em
Chớ chẳng phải là anh nữa,
Bây giờ đau đớn xót thương anh.
Mai ta không còn đi bên nhau…
Gió thổi tới, gió ngày đêm thổi tới
Những bèo mây không ở mãi bên nhau…
Em sẽ đi
Đi chỉ một mình
Hay đi với người tình, một người tình mới khác
Cho trọn những quãng đường còn lại trong hồn em
Mà anh tiếc chẳng cùng đi đến trọn
Rồi không chừng em sẽ nhớ về anh
Rồi không chừng em sẽ thấy mình buồn
Như gió hắt hiu
Mơn man em
Ngờ ngợ gió xưa nào
Nhắc em chuyện hai đầu thương nhớ biếc.
Em sẽ buồn
Buồn một chút thôi em
Một chút thôi, đủ lòng trân quý trước
Để còn vui, vui được chút nào vui.
Hàng cây nước sẽ còn đứng xõa tóc
Biển sẽ còn đầy đặn với tình trăng
Đóa hoa cũ bên đường sẽ nở lại
Sẽ còn người, ai đó hái trao em…
Anh ở đâu, anh ở đâu xa?
Họa hoằn lắm, chỉ không gian còn gợi nhớ
Lần anh qua
Đã có một lần qua…
Gió thổi tới, gió ngày đêm thổi tới
Em sẽ đi
Không còn anh bên cạnh nữa
Em sẽ đi…
Anh chúc em trọn đường hạnh phúc rộ.
6-1995.