Điếu ca cho người sống…
Hoàng hôn đổ tiếng ve xuống từng vũng lá
Anh đi miệt mài từ đồi cỏ lau đến đồi cỏ ma
Soi mặt vào chiếc gương bóng tối
Khi sương rừng còn loang bóng trăng non.
Nơi những đứa trẻ mở mắt nhìn thế giới.
Bị dẫn đi trong tiếng hát của loài văn trùn
Hoá thành con hát đám ma lịch sử.
Giấc mơ rừng rú trên bài hành khổ nhục.
Tiếng địa ngục trong trái tim người sống.
Một lão bà ăn ngọn cỏ mùa hè
Một cuốn sách đầy sọ đầy nước mắt.
Những người còn sống trong cõi chết
Những đôi cánh sinh ra sớm dị tật.
Làm sao bay hết mộng thiên đường…
gửi một người đang hát trong vùng biển im lặng
(thời gian và sự giao cảm vô cùng tận…)
thời gian rời khỏi mái phên lá ngày xưa chị ngồi ngó mây chiều
giọt lệ nơi sống mắt nay đã xanh dòng nước cuốn bao nhiêu nỗi cơ cực ra đại dương
sự lên ngôi của đôi cá âm dương
trong cuốn sách của cát và sóng
giọt máu của những người tu hành
rơi xuống trang kinh ngày thứ bảy
chạm vào cái nhìn tỉnh ngủ của loài chim bói cá…
tôi sẽ viết xuống đây những gì trong giấc mơ tôi đã thấy
những oán hận luôn là những cây đinh gỉ sét
ghim vào mảnh đất có rất nhiều bông hoa mới nở
người khổng lồ mây trắng đã lấy nó ra khỏi bộ não của tôi
người đã cho tôi một giọt sương buổi sớm
cùng tiếng ốc gió
những mảnh trời cây chim bay về khắp hướng…
hôm qua một người bạn đến ngồi xuống
trao cho tôi một món quà của sự im lặng
tôi mở hai con mắt mơ mộng của tôi ra nhìn bầu trời ngày hôm ấy
những hạt bụi mang trong mình sự an nhiên của nắng và những cơn mưa rừng
tôi nhớ tiếng còi tàu ở nơi mà thành phố luôn là sự tỉnh ngủ
những tiếng nói ấm áp bên cây đèn dầu và đĩa nhạc chạy
quanh những lối cỏ đêm tẩm ánh sáng
sự sang trọng đó diễn ra lúc người phục vụ bê ra một ly cà phê đen, rang bằng tay, và bằng đôi mắt chứa chan những dòng năng lượng từ trời xanh
làm ơn đừng dính vào những trò chơi bẩn thỉu
trên trang giấy trắng của đời mình…
một dòng sông với ánh trăng nguyên thủy
mới đẹp làm sao
khi con người mình trở nên ấm áp
bên những ngọn đèn dầu mùa đông nhớ lại
mình đã từng là một đứa trẻ
mình đã từng gấp thuyền giấy rồi thả những mộng mơ xuống cái thau cạnh giếng nước
mình đã từng ôm ấp cây viết trong những ngày đến lớp…
và với mẹ, mình còn là một đóa hoa xinh xắn…
và giờ đây tôi không thể chấp nhận sự vấy bẩn của bất kì kẻ nào muốn dùng chiêu trò từ con chữ
để làm đục tâm hồn những bé trai, bé gái
trước cửa ngục của lương tâm
những kẻ đào bới trong vương quốc của dục vọng
đi ngược lại sự sống của nhân loại
những giọt máu nhân thoại đã đầy con tim khao khát
biến những trò nghịch ngu
ra khỏi mảnh đất nhiều chim
những con chim biết đập cánh bay đi tìm những vùng đất mới
sự lạ lẫm của ngôn từ có từ khi đôi mắt nhìn được cái rộng lớn của không gian
biết nhìn bốn vách tường suy ngẫm về sự hiện diện và có mặt của niềm tin
về những sự lừa dối của đám đông ưa những món ăn từ sọ người
sớm nay, như những ngày tôi băng qua những cây lúa
tôi nhìn từ xa những ngọn tháp
rồi linh tính mách bảo có một người đưa đôi bàn tay nâng đỡ
người bạn của tôi đang ở một thành phố biển
nơi im lặng tột cùng
hơn cả sự cô đơn…
A-lại-da thức
Từng cái bóng trôi dạt giữa tấm màng thời gian
Cậu bé bắt dế con bỏ vào hộp sữa
Trên bức tường mùa bão
Chúng tôi hay ngồi so cái bóng của mình
Để mơ tàn đêm đông củ khoai tiêu hết trong dạ dày
Để bếp lửa ủ ấm đôi tay bé nhỏ
Để mẹ khoát chiếc áo rách đi nhặt ốc
Để chị chở rau đi bán sớm trong cơn rét mướt…
Thế là chúng tôi lớn khôn
Giữa cuộc đời bùn đất
Nhưng con chữ vẫn neo trong thể xác gầy còm
Để đêm tôi kí âm giọt mưa lên vách nhớ
Để ngày tôi chạm trỗ những vết nám trên mắt ngoại khi bà tắt thở
Ngọn đèn dầu trong trí nhớ
Những đêm mưa phương xa tôi nằm mơ
Thấy bà vặn nhỏ cây đèn dầu
Rồi kéo chăn đắp lên mình tôi ủ ấm
Giờ bà ở đâu tôi không rõ
Chỉ chờ đêm mơ thấy ngọn đèn là bà lại về…
Là tôi lại được bà ủ ấm bằng ngọn đèn hắt bóng…
Những tàn tro kí ức trộn lẫn hình hài tôi
Những nỗi buồn nhồi cứng bộ não tôi
Nhưng riêng ngọn đèn dầu bà thắp
Trong mơ tôi lại được ủ ấm bởi tình yêu của bà…