Trên Đỉnh Mùa Xuân
Anh ạ,
những câu Thơ vẫn nở ra
như những chú gà con nở ra từ vỏ trứng
Thơ kêu lên chim chíp
đập đôi cánh thơ ngây
những câu Thơ vẫn tung ra
như những hạt thóc tung ra từ bông lúa
những hạt thóc óng ánh
rúc rích cười
những câu Thơ vẫn mọc lên
như cầu vồng mọc ở chân trời
những cái vòng xanh đỏ tím vàng
ôm lấy nhau nhẩy múa
Anh ạ,
trên cái kệ sách phủ đầy những hệ lụy và hạnh phúc bốn mùa
trong những trang giấy đã úa vàng
sao những câu Thơ còn trẻ mãi
dù năm tháng đi qua
Thơ không có tuổi
Thơ mở tròn đôi mắt nhìn em
ngạc nhiên thấy em rất lạ
sao tóc em khô như rạ sót trên đồng
sao mắt nhìn đầy ắp những bâng khuâng
sao bàn tay không thiết tha bàn tay nắm
sao tiếng cười đục như suối ngưng ngang
sao em không chạy nhanh đuổi theo một cánh bướm vàng
sao em đứng lại nhìn nắng chiều xuống dốc
Chao ơi,
Thơ chẳng bao giờ già
nhưng em đã nghiêng như hàng rào luống tuổi
Thơ và em đã quay lưng đi về hai phía quả đồi
nơi đã có một thời
cả hai cùng đứng bên nhau
trên đỉnh mùa xuân.
Mùa Xuân và Tóc
Đầu năm đi cắt tóc
ngồi trước tấm gương trong
tóc hay lúa trên đồng
sương muối ngày cuối đông
người thợ cầm chiếc kéo
vào cánh đồng cuối mùa
nhìn gốc rạ sót lại
thương thầm hương lúa xưa
những sợi tóc rơi xuống
như những dấu chấm than
trong câu thơ ngắt đoạn
trang giấy vàng thời gian
cánh đồng mùa xuân xưa
qua rồi thời gặt hái
trong gương ngàn cánh hạc
đậu trắng cả hai vai.
Đầu xuân Mậu Tuất
tmt