1. Hai sợi dây
Sự khác biệt hai sợi dây
Đứa trẻ ghiền bên máy tính
Và con chó bị xích
Khi cả hai cùng tìm cách phá vỡ đi
Con chó cần bàn tay gỡ những nút thắt
Nó sẽ tận hưởng làn gió tự do của khu vườn
Đứa trẻ cần sự phá vỡ bên trong
Có thể từ xa là một ngọn hải đăng
Đứa trẻ cần nhìn thấy nó
Hoặc con đường dài ngoằn ngoèo
Con chó bất lực vì không bàn tay giải thoát
Đứa trẻ bất lực vì không giải thoát đôi tay của mình.
2. Mã vạch
Trong cơn phấn khích của mấy gã tiến sỹ
Thiên hạ tìm cách quét các mã vạch
Từng khoảng trống giữa chúng
Từng vòng tròn đồng tâm
In đậm trên mỗi gương mặt
Phải thú nhận rằng
Chúng mắc chứng down từ thế kỷ 20
Trong cơn phấn khích của mấy gã tiến sỹ
Có giọng nói the thé re ré như cắt cả màn hình
Lớp kính dày không đủ chắn lại cái mỉm cười đầy nham nhở răng lợi
Rất nhiều bài ca đang cố lấp liếm mọi đức tin và điều lãng mạn
Cất lên
Vặn to volume trong từng căn phòng, căn nhà, trong từng khu chung cư hay ổ chuột
Cất lên
The thé
The thé
Buộc phải công nhận thứ âm thanh như vịt đực
Dạy về điều thẩm mỹ của ngôn ngữ
Ở đó những câu chuyện mạt hạng phải đứng ngoài lề
Mân mê bàn tay như đứa trẻ bán vé số đang đứng nhìn ké Ipass
trong quán cafe
Những đứa trẻ ngủ say dưới gầm cầu
Những đứa trẻ đang đọc những chữ cái i tờ trong rẻo núi
Những đứa trẻ không bao giờ dám cầm theo giấc mơ
Và những bức thư kể về số mệnh của những con búp bê xấu xí
Những người đàn ông đàn bà trót sinh ra số phận
Những bàn chân mải miết chạy vòng tròn
Mở to đôi mắt để đo lường
Chẳng có xót xa nào để cất riêng
Trong cơn ngủ mê của mấy gã tiến sỹ
Sự thật đã bị bứng rễ
Từng vòng tròn đồng tâm
Từng khoảng trống
Và mấy cái mã vạch héo queo.
3. Đôi khi
Đôi khi, ngỡ là hơi thở bị nhốt trong căn phòng kín
Chúng chảy thành một đống lan giữa sàn nhà
Cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm
Chúng ta chẳng đủ can đảm ngước lên để thở sâu hơn
Chúng ta không dám ngợp chìm giữa màu hoàng hôn đang khuyết rạn
Để thấy chúng đang tràn qua trái tim pha lê vỡ
Muôn vàn mảnh thời gian trong vắt
Đi xuyên qua ngực chúng ta
Đôi khi, ngỡ là lời nói đang bị đóng băng trong tủ đá thật lạnh
Những ngăn tủ hình vuông, hình chữ nhật, nhà mồ, nghĩa trang, hay những chiếc quan tài, chúng ta từng hình dung
Những lời nói bị đập ra, bị cắt đi, rồi tan ra trong những chiếc ly làm bằng trái tim pha lê ấy
Chúng ta uống những lời nói có vị băng tan giữa mùa hè thẫm máu
Với nỗi đau thương ngọt lịm
Đôi khi, ngỡ là đôi mắt của chúng ta đang bị dính chặt vào bàn tay
Mũi
Miệng
Hơi thở
Và từng lời
Từng lời nói
Chúng đang chảy thành một đống giữa sàn nhà
Cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm.
4. Đồng dạng
Có người vừa ném cho tôi đám mây
Xám xịt ở một góc phòng
Ngày đồng dạng với hôm qua
Ngân nga với bình minh
Gõ gõ từng dòng như thể một bài thơ
Viết về ánh sáng
Từng khối đa diện chồng lên
Vô hướng
Từng bản photocopy phóng to dần lên trong đôi mắt
Căng giữa đôi chân mày
Nở bung ngoài ô cửa sổ kia
Một hành tinh đồng dạng
Lơ lửng
Người đàn ông nhìn mình lạ lẫm
Xoay xoay gương mặt trong từng vòng rubic
Ông ta muốn vặn hành tinh này trong từng hạt rubic
Ông ta muốn vặn thế giới trong từng hạt rubic
Vuông vức
Đồng màu
Trái đất hình vuông và bầu trời tròn trong khuôn mặt
Trắng buốt
Chiều nay
Ông ta đặt đôi mắt vào chiếc gương
Xoay xoay khu phố
Bật tiếng guitar, chấm hoàng hôn lên mười đầu ngón tay, vẽ lại dòng sông sắp rơi trong đôi mắt
Ông ta xoay từng hạt rubic mềm
Tan vào nhau
Đồng dạng.
5. Cái tivi
Hắn đánh cắp cảm xúc của tôi
Vậy đó
Hắn đã mòn mỏi nói cả buổi giải lao
Khu phố của những bóng chiều mòn cũ
từng vệt vôi loang
kéo dài trên màn hình phẳng
bài trí zích zắc
26 000 giáo viên dôi
dư, 200 000 cử nhân tốt
nghiệp không có việc làm
Khu phố của những bóng người mòn rũ
rải rác khắp xứ sở này
bên dưới những đám mây sắp xổ tung
sự ứ đọng màu xám xịt
Khu phố bây giờ đã bật lên những ngọn đèn vàng
lãng mạn dưới những tàn cây đỏ ói
Nó lại sang sảng, bật lên từng giai điệu
Như là kỹ xảo của những bài thơ
Êm ái
Du dương
lèn qua từng con hẻm ngoằn ngoèo
Đôi điều lếch thếch vướng lại
Bên dưới sự lặng im
Sự im lặng chạm vào đôi tai
Sự im lặng chạm vào hai bên thái dương đau buốt
Chẳng có gì phải ngạc nhiên
Về điều ma quái ấy.
6. Tre
Bài Bolero kéo dài một buổi chiều
Sâu trong thung lũng buồn
Trong âm mưu của lũ đồ chơi
Chúng xếp hàng ngay ngắn, và treo lên
Trên tận cùng của bầu trời
Những giấc mơ cao chót vót
Giữa mùa xuân đang xanh
Tôi thấy một nhà thơ viết những dòng khai bút đầu năm
Ông ta đang treo lên cùng với sợi dây thòng lọng
Ông ta muốn treo sợi dây lên đến tận cùng màu xanh của bầu trời
Vắt theo những đám mây, lướt qua những ngọn đền trên đỉnh núi cao nhất thế giới
Tôi xếp đặt từng lời cầu nguyện chất đầy trong cái bình bát làm bằng gốm sứ Bát Tràng có khắc một chữ An đã mòn sứt đặt trên lớp tuyết dày Tây Tạng
Treo lên sợi dây trong ý niệm về bình minh hôm sau, rồi lại, hôm sau nữa
Chúng có hình hài của những ngón tay nhọn hoắc đang rứt từng tia sáng của mặt trời
Ông ta treo hơi thở mỗi ngày, 84.600 giây, và đếm ngược, phía bên dưới kia
Đám đông đang treo cổ một con trâu, chặt lìa từng sợi gân từ hai đôi chân của chúng
Những cú đâm thủng bụng, chiếc cổ rướn lên cao tuyệt vọng
Tội ác chảy vào đôi mắt
Đám đông hò la
Thứ ngôn ngữ rùng rợn quái thú
Tôi đang thấy
Ông ta cố hết sức treo bài thơ lên sợi dây
Cái thòng lọng vừa đủ siết chặt
Mang gương mặt như hình con rắn đang lơ lửng chờ tiêu hoá con mồi
Những dòng chữ đang mục ruỗng và rã nát trong cái dạ dày
Rào rạo
Chỉ còn lại cái tên ông ta
Lủng lẳng
Hãnh diện
Như một bài thơ phúng dụ.
7. Chạm vào bóng tối
Xin em đừng chạm vào
Lời của ánh trăng kia yếu đuối
Giấc mơ đã ngủ trên võng nhện
Dài một thế kỷ chênh vênh
Xin em đừng chạm vào
Đôi tai của lão nghệ sỹ mù
Đang nuốt trọn khúc âm dương
Từ lời sương mù đang lắng
Từ lời Hải Hạc sầu bi
Xin em đừng
Chạm vào ngõ ngách phân ly
Lời tôi khô như mái ngói
liệt từng lớp đau thương
Xin em
Chạm vào mắt nhung
Vuốt giùm nỗi buồn tôi lần cuối
Xin em chạm vào bóng tối
Để hát
Vài lời bồng bềnh từ mái tóc khô
Xin em chạm vào bóng tối
Hát tôi nghe
Về giấc mơ của loài hoa hiên rực vàng đầy ngõ
Tôi làm sao nghe được
Tôi làm sao nuốt được
Như lão nghệ sỹ mù kia?
Tôi nghe rổn rảng
Khúc âm dương vỡ trên mái ngói
Trăng vỡ trên mái ngói
Giấc mơ hoa hiên vỡ trên mái ngói
Tôi rổn rảng
Rơi
Trên thế kỷ dài dài mắc nhện.
8. Dấu hỏi của thơ
Một ngày bỗng nhiên thơ quyết định khởi
tố về dấu hỏi bị mất, thơ không thể
thở được khi sự dối trá đã đi
qua thơ, một ngày mặt đất nứt toác
những câu thơ sẽ chui tọt vào rác
núp vì xấu hổ, phố chẳng còn màu
xanh để thơ thở như người, thờ ơ
chẳng hỏi [ừ, thì thờ ơ thơ chẳng
có dấu hỏi để được thở để được
sống như người]. vô vàn tiếng cười hả
hể từ những lưỡi dao lưỡi cưa lưỡi
miệng những lưỡi hái của thần chết cuốn
những thây người thây cây thây ma nuốt
và tung hê. hôm nay thơ bị tra
vấn trong căn phòng kín mít với những
gương mặt người [lại thờ ơ chẳng hỏi]
những con đường dài ngoằn ngoèo
trơ trọi khói bụi phủ mù những đôi
mắt gương mặt rong ruổi khắp ngã
ba ngã tư ngã bảy đi tìm dấu hỏi
hầu như họ muốn nuốt chửng tất cả
mà chẳng cần thở ra hít vô để sống bao
giờ, bài thơ chẳng còn nghe được tiếng
thở trong thơ.
9. Cái chết
Giọt sương mở nguồn dòng sông
Từ trên cao đổ xuống
Trắng xoá mây mù
Tiếng hót của một loài chim
Mở nguồn câu chuyện ngụ ngôn
Xanh tận cùng vào đất
Chảy về phía bầu trời
Từng hạt
Từng hạt
Bắt đầu từ bụi hồng gai
Mưa rào
Cỏ dại
Chảy
Chảy
Chảy
….
…….
Êm dịu như hơi thở đã say
N.H.A.T