
Diary I 2004, họa sĩ Romul Nutiu (1932-2012); nguồn: wikiart.org
NHƯ NGỤ NGÔN
nói chuyện với ai đó ngoài kia
bằng mật ngôn
khuôn mặt đó ném vào tôi những hạt gió
lay động nội tâm thờ ơ
mỗi ngày tôi lắng nghe dự báo thời tiết
rồi chờ đợi cơn mưa tháng mười
nhớ chừng đã hẹn từ tháng sáu
khi xe vượt ngang biển quảng cáo
cajun grill & bar
ngỡ là cajun girl & bar
nào nào lắng nghe lắng nghe
lời giảng bất ngờ
cô đọng súc tích
như ngụ ngôn dụ ngôn hay sấm truyền ̶ ̶ ̶
cho xin miếng nước
cho xin nước miếng ̶ ̶ ̶
bao nhiêu năm cắm cúi
phút ngẩng đầu không thấy mặt trời
không thấy mặt người
không thấy một ai
ngoài khuôn mặt ném vào tôi những hạt gió
giờ phôi phai như cát bụi hôn trầm
lẩn trốn trong hồi ức loang lổ
tôi nợ lời trần tình
chưa kịp nói ̶ ̶ ̶
cần thuốc an thần đêm nay.
DƯ VỊ MÙA HÈ
cắt bài thơ
xếp hình origami
giấy màu tranh thủ buổi chiều trầm lắng
nỗi nhớ tỏa hương theo biến tấu thời trang
sau cuộc chơi nước rút trái mùa
nàng khoát tay
nói tròn vành rõ chữ
luyến lái những điều thầm kín không lời
từ đôi môi neon tím tái
từ nút thắt càng kéo càng chặt
có đài nào
có kênh nào
có tần số nào
có ngọn gió nào
trong đêm dài oi bức bất tận
chuyển tải mùi hương ngào ngạt
vừa kiêu hãnh vừa thống khổ
u mê bầu ngực căng phồng
mẹ đánh yêu vào đầu tôi
bằng ổ bánh mì baguette
nàng đắm đuối nhấn đầu tôi
ngạt thở trong vùng thiêng liêng
dưới bầu trời không trăng sao
chết dại giữa hỗn mang cháy sáng
xám không là màu
tro không là sắc
xám và tro là hoang tưởng
ảo giác bâng quơ giữa đêm dài
lung linh niềm rạo rực luân hồi
nhịp tim đập trong cõi trung giới mờ mịt
ai gấp bài thơ làm đôi cánh vạc
CHẾT ĐUỐI NHƯ MẮC CẠN
nghe tin buổi chiều trên tv:
người đàn bà chết đuối ̶ ̶ ̶
tưởng tượng: khuôn mặt thất thần tái xanh
đôi mắt cá ươn
tóc rối kết từng nùi ̶ ̶ ̶
trong bồn tắm nước cao khoảng chừng một foot
bình hoa khô câm lặng
ngôi nhà trống trải lạnh tanh
điêu và đắt ̶ ̶ ̶
còn lại sau cuộc vui mù mờ
là một đống hỗn độn bừa bãi
ngày đã qua
đêm lại đến
cái chết va vào ký ức
vương vãi bao chịu đựng không lời
ngôi nhà mắc cạn trong tiềm thức
có một thời
ta ngồi bên nhau trong đêm
giữa bóng tối mập mờ mời gọi
tiễn một vì sao băng ̶ ̶ ̶ vội vã đến
rồi đi ̶ ̶ ̶ không lời chia tay
không hối tiếc không sợ hãi.
MIÊN MAN ĐÊM DÀI
nhà lạnh tanh
trời đêm vắng lặng
tôi đứng ngoài sân ngó bâng quơ
đầu rỗng tuếch
lâng lâng bước chập chững
bậc tam cấp không khoan nhượng
bây giờ là mấy giờ?
gió nhẹ miên man trên mặt
cơn buồn ngủ chập chờn
hơi thở thầm thì phả xuống
thoảng mùi cỏ dại lẫn mùi lá phân hủy
mùa thu bắc bán cầu dịu dàng
thiết tha thấm sâu từng thớ thịt
len vào phổi
ngấm vào máu
và tôi chơi vơi trong mênh mang
đi đâu?
về đâu?
lạc dưới bầu trời ngập trăng sao
đêm sâu nghe hơi thở rạo rực
hai tay vàng cháy không trấn áp
nhà lạnh tanh như xa lạ vô tình.