Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

           Tranh John Marin (1870-1953)

giọt đắng

 

ly cà-phê đen lấp lánh

nếm từng giọt đắng

trái tim rỉ máu

trên hắn  ̶ ̶ ̶  gã ba trợn ba gai ba hoa

ba bốn bữa nay chưa tắm  ̶ ̶ ̶  đang huýt sáo

theo điệu nhạc bài dân ca ý bella ciao

nàng trầm ngâm trong buổi trưa muộn

nhìn mưa lác đác nhỏ giọt lăn chậm trên cửa kính

nếu mọi vật mọi sự cố đều ghi dấu một phần ký ức

biết đâu những giọt mưa vỡ lăn dài trên kính

là những giọt nước mắt tháng ngày qua

ký ức nở chậm như cánh hoa

thong thả bung bật theo lời nhạc

“o bella ciao, bella ciao, bella ciao, ciao, ciao”  ̶ ̶ ̶ 

những trang biên niên sử dày đặc bất trắc

rối bời quy chụp thực hư

ảo vọng vô phương che dấu vết lăn trầm tươm máu  ̶ ̶ ̶ 

vết máu còn đây mãi không phai. 

 

nhớ mùi bếp mẹ

 

ly cà phê muối thơm lựng

không đủ che giấu

mùi đắng và ngọt của khổ qua dồn thịt  

lan tỏa bếp

ngày chủ nhật chôn chân

nhìn mưa lướt thướt

ngó bong bóng nước chen chúc liêu xiêu  ̶ ̶ ̶ 

vội đến vội tan trên mặt đường

ký ức tung hê bên bờ kè

lúc biến lúc hiện

từ cửa kính cao tầng nhìn xuống

phía dưới là biên niên sử

dày đặc hình nhân

biển mặn máu và nước mắt đẫm trong hơi thở

gần năm mươi năm trầm mình trong cơn mưa dông

những trang đời lần lượt gấp lại

xô dạt vào quên lãng quạnh hiu

mất hút như mùi khoảng không ấm nồng bếp xưa của má. 

 

độc thoại không vần

 

ngày ấm áp xoay vòng

chút nắng nhẹ điểm tô con lộ dài hun hút 

mở hai mắt thật to nhìn cho rõ

cơn bão có thể đến đây bất kỳ lúc nào

hay phút cuối đổi hành trình về một phía khác

·

như oktoberfest

chừng mực có bao giờ là tiêu chí

huýt sáo một bản nhạc vui

gợi nhớ từ ký ức lấm lem chìm nổi

trong nhân gian

giải cấu trúc lòng nhân ái như là

·

nơi đây lũ chim ríu rít trên cây sung mỹ

mùa này nặng trĩu trái chín

nguồn hạnh phúc không ngừng chảy

nhớ tiếng cười miên man

nhớ những câu nghịch ngợm trong bài hát chế

đánh vật giữa sơn khê và cơm khê

·

và tôi tự nhắc tôi

trong cuộc vui ngà ngà

nỗi buồn chập chờn giăng mắc

như bóng với hình  ̶ ̶ ̶  không chia lìa

không ngăn cách  ̶ ̶ ̶  như lời độc thoại không vần

câu chậm câu nhanh

tự phát từ chiếc loa kỳ bí giữa thinh không

văng vẳng tưởng chừng lời khấn nguyện

trong lúc đợi cơn bão dự đoán. 

 

độc thoại đêm  

 

tín hiệu chập chờn nửa đêm về sáng

vụt biến vụt hiện

không rõ lúc nào len lách vào vô thức

dày đặc ẩn dụ

một chút ma mị

lời kinh cầu thầm thì

bến đợi

khói sương 

ánh lân quang chơi vơi

mịt mù bãi cát

triều xuống triều lên

nghe tiếng sóng vỗ miên man 

gục đầu nhắm mắt

bó gối trong vòng tay ôm mặt

thở dốc bên cuộc chơi vô vọng

đêm đen chợt buồn rười rượi

đồ chừng rất có thể không lâu mi sẽ vắng mặt trong đời mi

 ̶ ̶ ̶  ừ thôi vậy đi.  

 

vẫn râm ran

 

âm thanh lúc rõ lúc không

và rồi nhòe đi  ̶ ̶ ̶  nhạt nhòa lẩn khuất

theo từng chuỗi tiếng vang chát chúa

của những mảng kim khí va chạm cọ xát

·

không không không  ̶ ̶ ̶  đó là tiếng ve

sầu như ve ve ve

rủ rỉ ve ve ve

thao thức ve ve ve

khắc khoải ve ve ve

đau nhức ve ve ve

sướt mướt ve ve ve

thấm thía ve ve ve

nhàm chán ve ve ve

ám thị ve ve ve

·

đâu đây mùa hè tự kỷ vẫn còn vương vấn

dù nơi này ngày đã chớm vào thu.   

Q. T. Tr. C

Comments are closed.