Bức Simultaneous visions (1912) của Umberto Boccioni (1882-1916); nguồn: wikiart.org
ĐẦU NĂM NHỚ MẸ
mẹ mớ lời như mật ngôn
mã hóa giấc mơ về sáng
che khuất nhiều phần vòm trời rạng đông
lẩn trốn trong sương khói bạt ngàn
ký ức hội nhập chiêm bao
khúc khích thầm thì bỡn cợt
mẹ trôi triền miên trên dòng thời gian
lơ đãng ngó hàng cột mốc
ba ngàn thế giới đắm chìm không tiếng vọng
từng giọt mưa xuân thánh thót
ba ngàn thế giới trơ lì
nước mắt nào đủ xoa dịu nỗi đau
ba ngàn thế giới trong tấm thân khô
khắc khoải như hoa cuối mùa héo úa
đẩy xô về phía quên lãng mịt mờ
một ngày thức giấc trên triền dốc
ngược xuôi đuổi bắt những kỷ niệm ngày xuân
của cô gái thanh tân của bà mẹ trẻ
ba ngàn thế giới an nhiên đón nhận
cánh bướm không hối tiếc không ân hận
và mẹ vượt thoát mọi bất hạnh bất kham.
NHỮNG MẢNH VỤN ĐẦU NĂM
nghẹt thở bước vào kỷ nguyên mới
mùi lá nguyệt quế trong phở sốt vang
ngậm ngùi cơm tấm
những điềm báo luân phiên
nhốn nháo vết tích trên đất đá
chim chóc lần tràng hạt
- 3.
một ngày không nghi ngại
bươn chải trên dòng tâm thức
mặt ngờ nghệch ngây ngô như hắc tinh tinh
bốn giờ sáng tuyết đổ ngập khu phố
tôi trừng mắt thôi miên quả lắc đồng hồ
đêm thong dong trôi theo phiên bản mùa đông
nghệ nhân mặt vàng như nghệ
…nháp nháp nháp nháp lại nháp
tất bật mỏi mệt trong kiếp nạn
đã lâu tôi đinh ninh bước ngoặt thường xảy ra sau dấu; hay ít ra dấu ,
không ̶ ̶ ̶ nó cần một quãng lặng suy tư
biểu hiện quyết liệt bởi dấu ? hay dấu !
có những màu những mùi những âm vọng xô đẩy tôi về một nơi khác
như từ một giấc mơ chập chờn giữa ban ngày
thầm lặng trách móc tôi ̶ ̶ ̶ đôi mắt nhu mì
phác thảo mỏng và nhẹ tưởng chừng bay xuôi theo cơn gió
tuyết tan chậm từ khi chú sóc ngổ ngáo đong đưa trên cành cao
đâu đó tôi nghe tiếng hát co rúm trong cái lạnh lừ đừ
bức ảnh gia đình sắc sepia nay đã bạc màu
người hối hả ra đi buổi sớm mai
bất chợt tiếng sóng biển dạt dào qua hơi thở
những món đồ nguội truyền thống sẵn sàng trên bàn
tiếng ồn nhặt khoan
trưa qua chậm theo quả lắc đồng hồ quá tuổi
THÁNG GIÊNG
là tháng của lễ hội của ăn và chơi
và cãi vã và hôn nhau làm hòa
là lúc lặng lẽ bắt giữ những tia nắng hiếm hoi
cho dù không đủ để xua đuổi cái se se lạnh
là khi mây trời nhợt nhạt xuống thấp
theo từng cơn mưa vội vàng bất chợt
là sáng nay miên man bên khung cửa sổ
ngó tháng ngày chập chờn giấc lê thê
là khoảnh khắc tư lự trên dòng luân lưu
quanh quất bao trăn trở tưởng chừng đã xa
tự hỏi: có thể nào chúng ta không tranh cãi
để không ai phải mất công làm hòa?
hay đó chỉ là giản thể của giấc mơ
thân phận đứt gãy sau nhiều biến khúc.
NHƯ VÔ THƯỜNG
tôi quờ quạng trong bóng tối
trên màn hình điện thoại chỉ thấy nhiều vệt sáng
bay vút qua và mất hút
rồi trở lại không lâu
dường như là những con đom đóm
kích hoạt trong mùa động dục
nhìn đăm đăm vào màn hình
không thấy bóng dáng tôi
tôi quay bước ra ngoài
trời không trăng tối mịt
trong mênh mông lũ đom đóm không còn
gây ấn tượng kịch tính như trên màn hình
trở lại đứng trước camera quan sát
tôi giơ tay vẫy vẫy và nhìn kỹ màn hình
lần nữa vẫn không thấy bóng dáng tôi
khoảng trống vắng không hề thay đổi
tôi đi về phía chiếc sofa và ngồi xuống
không nhớ đã bao lâu
trong vũng đêm tôi xoa hai tay nhơm nhớp mồ hôi
vuốt tóc và sờ vào mặt mình
chợt thấy hơi lạnh xuyên thấu
dường như dưới chân không còn sàn nhà
tôi lơ lửng trên chiếc sofa rộng tênh
trong khoảng không bất động bất an
và không rõ từ phía nào từ lúc nào
nghe như thì thầm tiếng nói cười bỡn cợt
tôi cúi đầu ôm mặt thu mình
cố hình dung vóc dáng gương mặt nụ cười cõi thiên thu.