Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

Bức If not not (1975-76), RB Kitaj (1932-2007); nguồn: wikiart.org

 

KHUNG THỜI GIAN TRÊN KHUNG BỐ     

 

người chết đuổi kịp thời gian

kẻ sống sót ngỡ ngàng tụt hậu

bâng quơ sợ sống

 

tôi đợi mẹ tôi trở về

trong ngày giỗ

dù bà chưa bao giờ hẹn tôi

 

bên này đường số chẵn

bên kia đường số lẻ

người vô gia cư trong góc hẻm cụt không số

 

tôi như đứa trẻ trong lứa tuổi terrible twos

không hề muốn ngủ

quá nhiều cám dỗ cuộc sống quanh đây

người vô tích sự

vô can và vô trách nhiệm

ôm cả lương tri một thời

 

bài thơ thử nhiều câu kết

không một câu vừa lòng

dường như bài thơ không cần câu kết

 

op op op op

oppa  ̶ ̶ ̶  này bạn đừng quá hứng thú

đây không phải bài thơ gangnam style

 

gã là sinh vật máu lạnh

sợ mặt trời và nắng

ẩn náu trong bóng râm  ̶ ̶ ̶  dưới chân tượng đài

 

thế giới treo bằng chỉ mành

chực chờ rơi rớt vỡ vụn

humpty dumpty sẵn sàng với băng keo duct tape

 

những ngày bất toàn bất an nối tiếp

đánh dấu một kỷ nguyên mới

tôi lừ mắt ngó bài thơ chưa xong câu kết

 

VÔ ĐỀ

 

cuối năm trong ngôi nhà vắng

nằm nghe thằn lằn chắt lưỡi

đưa tay chào buổi chiều

trời như qua cơn mưa vội

bất chợt thấy khung hình trống không

ai đã vượt thoát thời gian?

 

ngôi nhà cũ

cặp bình xưa

ngày sụt sùi vắng lạnh

nhang tàn hư ảo ẩn nấp

bên này giấc mơ đi lạc

gặp lại tôi giữa ban sơ.

 

ngày trầm ngâm ngậm hạt

giấc trưa bồ đề tâm

thảng thốt tiếng chim vỗ cánh

vỡ chiêm bao

gió vẫn vẫy tay

lâu hơn mãi mãi.

 

hụt hơi rượt bắt cái không tưởng

gục xuống bên bờ

trong cơn hôn mê bí ẩn

nghe người dàn dựng bữa tiệc

đầy kịch tính

cho hội nhà thơ quá vãng.

 

choáng ngợp trong bức tranh rối nùi

ráp nối từng khoảnh khắc

tùy tiện cảm hứng

trôi trong cõi xa lạ

không mong đợi

vô tình đuổi kịp thời gian.

 

NHƯ MỘT THOÁNG TÀN PHAI MỚI

 

ái chà chà tôi thở hộc hơi

ngất ngưởng trên triền dốc

nhìn khoái trá từ độ cao đã trèo lên

không rõ bao xa thăm thẳm phía dưới

 

nhìn khoái trá từ độ cao đã trèo lên

đời bao dung độ lượng

nghe âm vọng tiếng nói cười phía dưới

ái chà chà tưởng chừng bắt gặp

 

thời thanh xuân thứ hai

rực rỡ bên suối nguồn tuổi trẻ

tôi bay trong gió lộng  ̶ ̶ ̶  vươn cao

vụt hiện vụt thoát  ̶ ̶ ̶  lẩn trong mây ngàn

 

cơ hồ một vật thể truyền cảm hứng

và rồi trong vòng xoáy rồ dại tung hê

phản xạ choáng ngợp mù mờ không đuổi kịp

bất chợt mất định hướng ù lì bất động

 

âm tiết ngưng đọng trong cổ họng

từng chữ ngược xuôi rơi rớt rã rời

chơi vơi tìm lối trong tâm thức lõm

kết nối từng câu sắc không vô nghĩa vô tâm

 

trong khoảng tranh tối tranh sáng

khi những kích thích nhất thời tan loãng

tôi mơ hồ ngó quảng trường nhòe nhoẹt trống trải

vắng lặng sau cơn mưa  ̶ ̶ ̶  một thoáng tàn phai mới.

 

TRÔI XA   

 

một ngày ngất ngư tai biến mạch thơ

bịt miệng ú ớ như chó dại

tưởng chừng âm vọng mớ ngủ trong cơn mộng dữ

không hiểu một chữ một lời

 

nửa thế kỷ trôi qua

quanh quất đâu đây tiếng hú bất cẩn

đánh thức trí nhớ hoang dã

lô nhô những điểm mốc vận mệnh

giật mình rơi rớt khẩu hiệu tung hô

 

ký ức lấp lửng dần trống vắng

những mảng những mảnh đến rồi đi

sáng bạn vui trong buổi họp mặt cà-phê

chiều tối mất hút không lời giã biệt

như bạn từng nói bâng quơ:

quỹ thời gian vô thường  ̶ ̶ ̶  lúc cạn kiệt nào ai biết ai hay

 

có những khao khát đau đầu dập ngực

có những dại khờ không chùn bước trước nguy cơ

mọi lựa chọn đều có lý do

ai có thể ngày qua ngày nghiêm túc lắng nghe liên khúc giáo điều?

ai có thể tình nguyện đóng khung trời xanh mài nhẵn mặt người?

 

ngó kim đồng hồ mỏi mệt

đôi khi tôi tách rời khỏi thân xác

ngậm ngùi nhìn cuộc sống đang tiếp diễn

thời gian đột nhiên chậm như mạch nha

và tôi sững sờ nhận ra tôi  ̶ ̶ ̶

thấy tôi đã quá già trước tuổi.

 

 

This entry was posted in Thơ and tagged . Bookmark the permalink.