Phạm Xuân Trường
Lại một mình cheo leo trên tầng bốn của khu tập thể già nua. Vẩn vơ với những vui buồn xô đẩy. Mệt mỏi đến rã rời. Cuộc chơi mạo hiểm và dại dột của bố cũng khép lại. Thiếu vắng con Diệp, con Hằng ở xa không về “vui” với bố. Chỉ có vợ chồng chị cả Huyền và vợ chồng cháu Cường bên cạnh. Vợ chồng con út Quỳnh Hương cũng cách nhỡ. Ngổn ngang trăm mối tơ vò. Chấm dứt sáu năm tự đoạ và cuộc triển lãm sẽ trôi về dĩ vãng. Có ai buồn giống tôi không?
NÓI VỚI CON
(Với các con Huyền, Diệp, Hằng, Hương)
Bố không như bố người ta
Bạc đầu toại nguyện bố là thường dân
Xin làm cát mịn dưới chân
Gót hồng con tập bước gần bước xa
Bố mà như bố người ta
Xe hơi mấy chiếc vi la mấy toà
Biết quỳ dưới gót phù hoa
Biết lăn lóc chốn quý bà, quý cô
Không tiền, có cũng chẳng mua
Những danh hiệu rởm làm bùa con ơi!
Bố thì cứ thật bố thôi
Thơ buồn chia khắp mảnh đời gần xa
Bố mà như bố người ta
Thì đâu đến nỗi cửa nhà mọc rêu
Tuềnh toàng mái dột tường xiêu
Lương hưu mỏng tựa cánh diều hụt hơi
Các con dẫu lớn cả rồi
Bố còn canh cánh đường đời con đi
Hồi môn nghèo chẳng có gì
Dăm câu khôn dại con ghi vào lòng
Đường dẫu thẳng, đời thì cong
Bố nghèo con phải long đong lần hồi
Sống đâu chỉ có ăn thôi
Mà còn đói khát một trời tự do
2007
CHÔN DỌC
Bố chết con đừng chôn ngang
Bây giờ tấc đất tấc vàng con ơi.
Ngửa mặt nhìn chỉ thấy giời
Chôn dọc cho bố nhìn đời thẳng cong
Để mà thấu rõ đục trong
Biết ai gan ruột thật lòng với ai
Khôn ngoan trong cuộc đứng ngoài
Lựa màu gió thổi đậm phai sắc hồng
Ai về sau bão sau dông
Nuôi hòn máu đỏ mãi không thành người
Ai từ góc bể chân trời
Trở về ban phát nụ cười cho quê
Kìa ai nửa tỉnh nửa mê
Trắng tay cầm một câu thề chặt đôi
Đất đai giờ đã lên ngôi
Tình người đồng kẽm buông xuôi giữa đời
Đất đai đã hoá vàng mười
Chôn ngang tốn đất cho người chết sau
Sống thì làm khổ lẫn nhau
Bố không mong có kiếp sau luân hồi
2007
P/s. Chép lại những gì đã cũ.
Nguồn: FB Phạm Xuân Trường