NGƯỜI XƯA
Gặp người xưa, vết thương chưa…
Nắng bay vàng phố,
sầu vơ tôi về.
Nguyễn Quốc Thái
Đôi mắt buồn nhìn tôi đăm đăm
Còn thương không mà ngẩn ngơ quyến luyến
Xa rồi Hồng ơi ngày xưa thân mến
Thuở chúng mình còn chưa tới đôi mươi.
Có cần chi lời đưa đẩy xa xôi
Ngó bâng quơ hoặc mỉm cười lặng lẽ
Rứa mà thương, rứa mà yêu, như thể…
Áo trắng em bay dịu nắng con đường.
Mấy độ phượng hồng giăng mắc tơ vương
Em về qua cho lũ ve lên tiếng
Xanh mát cả một vòm trời Đồng Khánh
Tôi lênh đênh trên sóng mắt dịu dàng.
Rứa mà răng tình mình không bền
Khi một ngày em lặng thinh quay gót
Có hạt bụi nào rơi vào trong mắt
Một nỗi buồn rụng xuống vô duyên.
Lũ sầu đông bây giờ tím đến mông mênh
Đôi mắt đó vẫn buồn trong nắng vàng rực rỡ
Ta chia tay rũ lòng như xưa cũ
Mà Hồng ơi chiều đã ngang đầu.
NGƯỜI MANG ĐI CẢ MÙA THU TÍM
Thì chiều đang xuống, trời sắp tối
Ngập ngừng tiếng gió trở thì thào
Mưa bụi bay bay ngang qua lối
Tôi tìm chốn cũ dạ nôn nao.
Khi không kỷ niệm ùa quay lại
Mình với Trường Tiền với dòng Hương
Những con đường nhỏ chân không vội
Và chẳng một lần nói lời thương.
Bữa đó ai đi trong nước mắt
Ngày trôi trong lá tím đầy trời
Áo trắng tà buông buồn chất ngất
Tôi ngồi nghe nắng hát xa xôi.
Lỡ nói tình yêu như bong bóng
Rồi đợi một ngày khóc ly tan
Người mang đi cả mùa thu tím
Tôi ngậm ngùi đây với lá vàng!
MẤY ĐỘ CHIỀU HỒNG
Thanh sơn y cựu tại
Kỷ độ tịch dương hồng
(Dương Thận – Lâm giang tiên)
Hoàng hôn mấy độ nhuốm thinh không
Ta trót ra roi với ngựa hồng
Người đi cũng chẳng hề ngoảnh lại
Gió thầm thỉ rớt lạnh bến sông
Ừ, đi, người đã quyết ra đi
Thì ta cũng chỉ biết quay về
Sương giăng lối cũ mờ hư ảo
Nghe lòng quay quắt những u mê
Ừ, xa, giờ người đã xa xôi
Ta vẫn đường xưa bước ngậm ngùi
Bỗng dưng nhớ giọng ca Thanh Thúy
“… phố vắng đêm nao quen một người” (*)
Người đi buồn tím cả bến sông
Người về ôm nỗi nhớ không cùng
Năm năm chưa thể nguôi ngoai nổi
Bao thuở hoàng hôn rực ánh hồng.
(*) Lời bài hát Nửa đêm ngoài phố của Trúc Phương.
VỀ NGANG LỐI CŨ
Răng cứ xốn xang, cứ nao lòng?
Chi mô: một ánh mắt xa xăm!
Người qua lối nhỏ vàng trong nắng
Mây chiều dừng lại giữa thinh không.
Răng cứ ngẩn ngơ, cứ thẫn thờ?
Nụ cười: Ừ hỉ, quá bâng quơ!
Người bên bến cũ xanh như gió
Dòng Hương ngày đó vẫn ơ hờ.
Răng cứ hận lòng chẳng nguôi ngoai?
Người xưa đã vắng tự phương trời
Tình xưa đã bỏ ta đi mất
Lời xưa chừ cũng quá xa xôi!
Ta về lối cũ đứng chông chênh
Tưởng chừng tâm đã được yên bình
Nào ngờ nỗi nhớ còn vọng động
Buồn chi mà mắt cứ long lanh?
Không đành lòng xa vẫn chia xa
Níu kéo làm chi chút hững hờ
Quay lưng, trời cũng chừng buồn lắm
Tím đẫm dòng Hương, tím đẫm ta.
NỬA ĐÊM THỨC GIẤC NGHE MƯA
Nửa đêm thức giấc nghe mưa rớt
Gió lạnh từ mô rụng xuống vườn
Lá rên xào xạc nghe não nuột
Xui người lòng dậy nỗi buồn thương
Nhớ ai thường nhớ từng kỷ niệm
Kỷ niệm thường buồn chẳng mấy vui
Đã đành chuyện cũ qua lâu lắm
Nhưng khi sực nhớ vẫn ngậm ngùi
Ẩn hiện lầu cao trong Thành Nội
Trưa nhìn thông rũ cả Thiên An
Chiều về Đập Đá chân không vội
Để đêm Bến Ngự ngóng trăng tàn
Đuôi mắt mô khi ngang Đồng Khánh
Đem cả nụ cười tới Văn Khoa
Mảnh giấy giúi tay trao và nhận
Ngu ngơ thành chữ mấy vần thơ
Xa quá xa rồi ơi ký ức
Huế của ngày xưa Huế của mình
Nửa đêm thức giấc nghe mưa rớt
Gió nói thầm thì đợi bình minh.
NGẬM NGÙI BUỔI TỊCH DƯƠNG
Đuổi theo ngày tháng đang qua
Thấy con chim dưới cội hoa chết vùi
Trở về với đám mây trôi
Mới hay ta buổi ngậm ngùi tịch dương
Gập ghềnh quá, mỗi con đường
Biết tìm đâu nữa đóa hường thủa xưa
Ước chi quên hết bến bờ
Để thuyền ta mãi đợi chờ bãi trăng…
HUẾ CỦA EM XƯA
1.
Chiều đã về khắp dòng Hương
Sông vẫn buồn như người thiếu phụ
Tiếng sóng ngân nga là hơi em thở
Hay lời em hát trên môi?…
2.
Đã có thời em ở nơi đây
đã đi suốt những con đường tĩnh mịch
Hàng long não thơm sương ôm tha thiết
Để bầy phượng ghen đỏ thắm một vùng
Rồi thì mình lên đồi thông…
Đường về Thành Nội chừ vắng lắm
Thoáng thấy bên đường những nữ sinh
Nói đùa bỗng tiếng cười vụn vỡ
Hay chưa!
Tôi cũng trở si tình…
3.
Đã có thời em ở nơi đây
Sáng ghé Thiên An chiều về Tự Đức
Một cánh lá khô cũng làm em yêu bất chợt
Đồi suối thầm thì
Thông reo
Tóc em bay trong gió
Nên lòng tôi đã xôn xao…
Này cô công chúa
Rước em lên đồi
Quần jeans một thời bạc gió
Một chiếc áo pull đủ xanh cả một trời…
– Chiều nay mời cô uống cà phê Huyền Trân
Hoặc thì ta về Góp Gió
(đây là nơi những đôi tình nhân hẹn gặp nhau mà khỏi lo thiếu chỗ)
Cô uống cà phê nuôi “bão” và tôi góp… tiền…
Xây thành tình bình yên.
– Sáng mai mời cô ăn bún bò Mụ Rớt?
Hay lên bánh bèo Ngự Bình?
Những chiếc bánh xinh xinh
Nhìn cô ăn, tôi cũng đủ vui… no bụng.
Rồi nếu “lòng” cô còn… trống
Chút nữa về chè Chùa?
Mà này…
Hình như cô chỉ thích yaourt!
Mà này…
Kìa…
Cô!
4.
Đã có một thời em ở nơi đây
Cũng như thành phố dịu hiền, em làm Tôn nữ
Để người xôn xao
Em dọc bờ sông, em đi qua cầu
Công viên không dài, Trường Tiền cũng ngắn
Sáu vài gió thổi áo em bay
Mà tôi theo người buồn không nguôi…
Ghế đá chân Cầu Mới
Đâu còn bóng em ngồi
Bên kia, Thành ủ rũ
Sông lặng lờ buông trôi
Chiều đã về trong gió
Nắng còn sót cuối trời
Thương, thở dài não nuột
Hồn vẫn còn chơi vơi…
5.
Hôm nay tôi về thăm Huế của em xưa
Huế vẫn đẹp, vẫn buồn như nàng thiếu phụ
Chiều đắm dòng Hương trong giọng hò nức nở
Câu mái đẩy chạnh lòng
“chim xa rừng còn thương cây nhớ cội
người xa người tội lắm người ơi
nỏ thà không biết thì thôi
biết nhau rồi
mỗi đứa mỗi nơi,
răng đành!…”
Chao ôi câu hát hận tình
Xui ai nhớ mãi buồn mình năm xưa
Nhớ thương chừ vẫn còn lưa…
KHI KHÔNG NUỐI NẮNG THU VÀNG
Chiều đã kéo ngang qua thành phố
Để dòng sông tím lại sau lưng
Em thả tóc bay cùng với gió
Ta dõi dấu xưa nhớ vô chừng.
Nắng không vô cớ mà rũ rượi
Cho mây lướt thướt nỗi đợi chờ
Ta về quán cũ ngồi tóc rối
Cà phê cuối giọt vẫn ngu ngơ.
Tiếng hát nghe quen buồn chi lạ
Tự một đêm nào nói chia tay
Áo em về phố cùng thiên hạ
Nụ cười hiu hắt mãi không hay.
Bơ vơ từ đó cùng ta bạn
Em vẫn dịu dàng trên lối xưa
Có một góc nào nuôi lận đận
Ta ươm tình mới lẫn dại khờ.
Mưa đã xiên ngang qua thành phố
Xối xả cả trời trắng mênh mang
Mắt người tím thẫm màu thương nhớ
Khi không ta nuối nắng thu vàng.