(Rút từ facebook của Bùi Chí Vinh)
Mãi đến năm 2013 đúng ngày mùng 1 Tết Quý Tỵ tôi mới có dịp thống kê về giai đoạn cầm súng ngày xưa của mình. Tôi thống kê bằng một bài thơ đăng trên mạng Internet toàn cầu và gọi đích danh kẻ thù đất nước hôm nay không hề khoan nhượng. Từ năm 1978 đến 2013 trải qua tới 35 năm kể từ ngày tôi cầm súng, vậy mà kẻ thù truyền kiếp bất di bất dịch vẫn là bọn ngoại xâm phương Bắc Trung Hoa kết hợp với bọn bán nước tay sai nội địa. Bọn bán nước tay sai còn ai khác ngoài đám sâu dân mọt nước, đám tham quan ô lại, đám ác bá cường hào, đám đội trên đạp dưới, đám luồn sâu leo cao, đám theo đóm ăn tàn, đám viết lách bồi bút, đám truyền thông nịnh hót. Bài thơ viết về chúng đại khái như sau:
Năm 1978 hồi xưa tôi đánh giặc ngoại xâm bằng súng
24 tuổi vác AK đi kiếm bọn Tàu
24 tuổi bỏ Thành Đoàn đâm đầu đi lính
Bọn Tàu vẫn còn nguyên còn tôi bị nhốt quân lao
Hồi đó tôi đa tình và hào khí ngất cao
Đọc thơ trước hàng ngàn hồng binh như tráng sĩ
3 thằng Sáu Quốc, Bảy Dũng, Hai Long cùng cắt máu ăn thề
3 thằng vất sau lưng chính trị
Năm 1979 xác Sáu Quốc ở mặt trận Kampuchea không tìm thấy
Năm 1980 Bảy Dũng vô kỷ luật ở tù
Năm 1981 tôi lãnh đủ hồ sơ loại ngũ
Giấc mộng anh hùng trở thành ác mộng đạp xích lô
Kể từ đó tôi sống bằng Thơ
Thơ tình, thơ du côn, thơ bại trận
Tôi làm thơ để trả nợ giang hồ
Trả nợ cho những thằng bị bắn
Tôi trả nợ cho những thằng bị bán
Tuổi thanh xuân bị bán giữa chợ đời
Bọn “quan chức con buôn” không một ngày cầm súng
Ngồi phòng máy lạnh hậu phương gác cẳng duyệt thơ tôi
Năm 1978 hồi xưa đốt cuốn “Sông Đông Êm Đềm” chơi
Thiêu cháy nhân vật lãng tử Grigori rồi ra trận
Cái chết xem nhẹ hơn lông hồng
Làm thơ thua xa siết cò súng
Năm 2013 tự nhiên mê tập bắn
Bia bắn giờ đây là bọn xâm lược cường hào
Bia bắn giờ đây là lũ tay sai bán nước
Thèm bắn một lần xuyên thấu tận ngàn sau!
BCV