Thơ Huỳnh Liễu Ngạn

CỬA THUẬN

 

chiều anh về nắng vương qua ghềnh đá

đứng bên ni thương quá một dòng sông

nghe hoang vu rụng đầy vai em đợi

để muôn trùng xao động ánh mắt trông

 

gió chở lòng anh qua bến đò cửa Thuận

thuyền em chèo khoan nhặt buổi tàn đông

cồn cát nọ xanh hai bờ sóng dội

thuyền em xuôi thoảng mái nhẹ vô cùng

 

trăng của đời trôi về đâu buổi đó

bên ni bồi bên tê lỡ em ơi

sầu mái đẩy hồn anh lơ lửng quá

soi bóng mình hoài con nước xa khơi

 

mưa rủ lòng anh đợi bến đò cửa Thuận

mà mười năm đã vắng vẻ người về

trễ chuyến đò đưa chung lòng qua bến

hai nẻo đời – hai nẻo mộng – sơn khê.

 

CHẮC BÊN NHÀ

HOA BƯỞI LẠI ĐƠM BÔNG

 

đêm lặng xuống những màu trăng đã chết

hồn anh treo trong ráng đỏ năm xưa

nghe xa xôi như từ lần gặp mặt

cả cuộc đời vẫn sáng nắng chiều mưa

 

anh về muộn hiên nhà đêm mưa giọt

cửa nhà em chừ đóng kín không ngờ

ai qua đó nghe điệu buồn lỗi nhịp

những khung trời những thương nhớ bâng quơ

 

rồi sau đó tháng ngày anh đi biệt

chắc bên nhà hoa bưởi lại đơm bông

tháng giêng mưa giọt hồn anh rét

một nỗi lòng chao con nước trôi sông

 

thương và nhớ trời ơi đau đứt ruột

anh ra đi mẹ dặn cũng quên rồi

em gánh thêm nỗi buồn ra chợ bán

để muôn đời hoang dại với trăng suông.

 

KHÔNG GẶP NỮA

 

không gặp nữa từng sớm chiều qua vội

tháng năm dài cơn mộng cũ trôi đi

từng ngõ ngách đã vờn sông núi lại

con đường về hoài vọng cũng lâm ly

 

bóng mẹ đổ đường ghềnh bên xóm chợ

hai chân nghèo níu vai nặng qua truông

sông với nước cùng đời người trôi mãi

bóng mẹ gầy níu vũ trụ qua mương

 

không gặp nữa mà cần chi gặp nữa

một mối tình đã hẹn biển thề non

cứ như thế để đau thương cho trọn

rồi ra về cùng mặt đất héo hon

 

cứ như thế nhìn mưa bay gió bão

một cuộc đời lỗi đạo với trầm luân

lạy mẹ già sớm chiều ra ngõ đợi

cùng với tình xin lỗi một thanh xuân.

 

CỔ TÍCH

 

rồi tiếng hát chở dòng sông đi biệt

mai người về mây trắng có buồn không

thưa với đời xin buổi chiều chậm lại

kịp chuyến đò hoài một ánh mắt trông

 

ngày nhớ Huế lâm thâm mưa đổ vội

bên tê chờ bên ni đợi người ơi

từ hữu ngạn mưa về qua tả ngạn

bước lên cầu thương mấy nhịp chơi vơi

 

trời thấp xuống nửa lòng trăng vừa hé

con đường gầy còn mấy nẻo phân ly

đến ngã phố rẽ hồn vô Thành nội

bến sông nào rồi cũng đợi thuyền đi

 

xin cổ tích một mùa thu của Huế

cho em đầy hai vạt nắng đong đưa

bay lên trời những nỗi buồn đất đá

cho em về xanh nụ giữa ban trưa.

 

MỘT LẦN

 

thôi hoàng hôn một vầng trăng chưa tỏ

em đi rồi khóe hạnh có kề vai

mà mộng cũ cứ vờn qua khung cửa

một nỗi đời sự việc đã hôm mai

 

còn gì nữa mà ngồi mơ thuở nọ

thuở đường đi không mong đợi những gì

thế là hết ngã ba chia ngã bảy

ngã của đời xếp lại mấy tà huy

 

rồi cứ hẹn đường xưa chưa về kịp

bởi biết về cũng khó xử như xưa

ai ngõ đợi tơ vương mà ngân giọng

còn gì không tôi lên tiếng dạ thưa

 

thôi xin hẹn mấy lần thôi cũng hẹn

em đi hoài khóe hạnh có liêu trai

mà sự việc của hôm mai hôm mốt

hơn một lần thế sự cũng trầm phai.

 

H. L. N

Comments are closed.