Huỳnh Lê Nhật Tấn sinh 1973 tại Đà Nẵng, tốt nghiệp cử nhân báo chí 1992, có một thời gian sống bằng nghề báo tại Sài Gòn, hiện sống tại Đà Nẵng với nghề thiết kế.
Văn Việt xin giới thiệu chùm thơ mang tính thể nghiệm của Huỳnh Lê Nhật Tấn như một tính cách thường trực ở thơ anh.
Tôi là bóng đèn tròn
Nằm ngủ tôi cởi ra mọi thứ
Trên dưới thân hình nở ra hai quả trứng pha lê
Nó như hai viên đá âm dương chói lòa da thịt
hiện nguyên tế bào li ti chúng hỏi nhau về một dấu chấm…
Ủ mình bằng chất men ở màn đêm đen
Tôi biến thành sợi tơ sáng rực hong nóng
trong căn phòng thủy tinh tròn căng
nhả ra miền không khí ngạt thở
nước năng lượng chảy đầu ngón chân tay
chúng bị cong xuống tụ luồng khí âm vang
nơi các nghệ sĩ Opera vô hình đang cất tiếng hát
hình khí vo nhau với bụi vi khuẩn
lượt lờ giao cấu bằng va chạm
tôi hít chúng vào lá phổi
tôi nhai tất cả thứ bé nhỏ so với cái miệng
tôi nuốt nước bọt hát bài đồng dao bé dại
Mùa hè nóng oi bức
giọt sương ươm lên đồng lúa vàng
tỏa hương mùi thơm trinh nữ thoát y
Nàng đây rồi. Với hàng triệu con đom đóm dán đắp lên cơ thể
bu bám hóa thành pho tượng vàng rực
Loài ấu trùng và cả tôi đều ngủ đông
Trăng lưỡi liềm đong đưa
sợi tơ đỏ trong lò luyện thép
râu tóc lông lá mọc rực phát sáng bốc mùi khoái cảm
Bầu trời bị che đậy
Ôi loài ma quái từ trong cái đầu trọc lóc hiện ra
nó chui rúc trườn mình trong hố si mê
chỉ có đêm tối um làm nhầy nhụa tất cả mọi thứ trên đời
biến đổi một hình tính
Bóng đèn bật sáng. Tôi sẽ mọc cánh dạo quanh
trò chuyện với nhiều cô gái nõn nà
ánh đèn tắt đi bóng tan
Chớp hiện ra cuộn dây đan rối. Bóng tình vụt với loài khỉ già
trong rừng sâu đu bay.
Đà Nẵng 26.8.2014
Tự sự tháng chín
Một vòng cung đời bước lặng đi
ta đếm bằng hơi thở buồn
tâm khởi bằng thứ tự ánh sáng nguồn
long lanh suốt chuyện ngàn đêm
Mặt trời trong mắt em đó.
Tiếng còi tàu xe vụt đi qua rất nhanh
trong trí nhớ đường thẳng tím bầm
vết nhơ lửa cháy đọng lại
Màu xám tro tàn
vùng trinh ảo ảnh khoáy ra
Trời nắng chang chang
hành giả chạm đôi chân đất
giọt mô hôi đổ tượng hình cánh đồng muối tan
lòng trắng tinh đánh quên tội ác
người đó đã nghé tiếng gió vù bên tai
sương rơi trên xác lá
điệu nhảy thương yêu gọi về
Trăm quả bóng muôn màu khắc ghi
chúng căng bay tung lên
thông điệp hỏi ông trời
mặt đất sao cứ đọa đày
Những cánh cửa màu vàng
sợi dây nước xanh sóng trói nhau
bốn hướng quay vòng
lòng người ta thác chảy
Con thuyền trên dòng sông khô cạn
Tôi bước đi…
qua nỗi buồn mửa chiều dông
Đà Nẵng 16.9.2014
Bầu nước trong vắt
Mây thấp cao tô bờ ngực bông
trên trời trắng xóa
Ai đã hóa thành giọt bốc hơi
rơi xuống hồ sen nở đóa mộ hoa
giữa tội lỗi trong bùn lầy trần thế
Tảng đá chạm đôi mắt buồn ngước nhìn
lên hàng tỷ hạt lạnh đông
tưới linh hồn lạc lõng
bay đi tìm đường sao băng
cất cánh giữa vạn chốn cội nguồn
thiên đàng hay địa ngục
Nàng tiên múa đi bằng gót hồng
mây uốn cong hư vô
Tôi mơ thấy người khổng lồ
nơi thân thể lơ lửng sáng
thổi khoảng trống không đầy gió
nặng trĩu mây tích túi đựng yêu ma
che lấp ánh mặt trời ngày ngạ quỷ
Cánh rừng thiêng sinh tồn
giữa muôn loài mở miệng
hứng giọt nước nhầy nhụa
thụ thai trong dấu tích
Cơn mưa vẫn rì rào chuyện trò thanh âm trên mái
Tảng đá rêu ngã lụy
câu thơ tàn
úa em đêm đá băng
mê ly cuộc tình tan ta nồng nàn
Trong phố xá mạch nước va đập
mây ngàn đời chảy từ con sông
núi đồi thênh thang
ngôi nhà lá với căn phòng vuông vức
hơi thơ tôi phủ trên đồi nương khói cay
nghe nhau chảy cả con đường dài
chảy ra trắng tinh mơ
mùa tròn em buổi sáng se lạnh
không thể rời e ấp giọt vồ nhau
Mặt đất dang tay sâu hoắm hố đen
đợi thứ gì đó rơi xuống
Tiếng động là nước anh cho em
Đà Nẵng
18.9.2014
Bầy người hoang tưởng
Tôi tạo hình hài pho tượng lay động
rãi từng hạt bụi trôi đi
Rớt xuống mắt phố phủ đôi chân
mỗi bước đi dài vạn dặm
Thời gian hủy diệt lại tái sinh
Tôi đi theo ánh sáng
Nhân loại tạo ra mọi vật. Họ muốn mọi thứ
cái ghế ngồi đến lúc phải đứng lên
giường nằm bỗng thân thể ngồi dậy miệng mở
tụ tình nói nhau nghe
dao búa súng ống để đôi tay gây bề tội ác
giết chúng đi
Thụ tinh thành người gỗ để bày điều hoang tưởng
Não căng rêu móc ý nghĩ tàn lụi
Tôi như tờ giấy trắng để gió thổi bay
Phía sau người dân đang sinh sống
Họ đã có mặt mọi nơi
sau lưng chúng ta
Họ mơ ước sẽ đến ở ngôi sao lạ
xa tít trên bầu trời rộng
bay vi vu nói điều mơ tưởng
Xem trời đất mọi hướng đi
Tôi phải yêu đất nước trong cơn tán loạn
Phía trước sợi dây treo hành hình
Buột nó sáu điều tặc ác
Tôi phải tránh xa mọi giáo điều
Đà Nẵng 20.9.2014
Chiếc bẫy muôn loài
Một người cầm cây gậy dài
điểm viên đá quý rơi xuống
nằm im
đẩy tôi tung lên.
Đàn chim bay về trời
Lưới dâng cao tiếng yêu hót
mật ngọt gãy cánh
Tôi nghiệm mình bị rình mò
tìm cung đàn âm dương bí mật
mê tiếng bổng trầm
giao hưởng trùng xa
cất tiếng mài hang gió đá du dương
Đêm tình ái đánh mùi
bốc khói thơm lừng
kẻ đi tìm khung cửa vô tận
khỏa chặt muôn ý niệm tan ra
Giữa đời sống tội lỗi
đôi mắt ảo mị lạc lối
từng vòng sáng lòa xô
ẩn hiện đẩy ngã rẽ đi
ta tìm kẻ mặc áo dèm pha
Lời bịa đặt trổ lời dối trá
tiếng nói của loài rắn độc
cắn tha ý nghĩ nát vụn
chúng ta nổi dậy
phía sau mối thù dâng cao
vỗ về ba bốn ngã đường ngu si
tắt lịm vụt u lòng tham chiếu
Cơn đói rét ngụ giữa mùa đông
sinh tồn ló dạng máu đông bầy đàn
Tôi thả trên tay trái tim biến dạng
móc lá bùa lưỡi hôn nhau
dịu ngọt mê man ngất đi
Hai tờ giấy trắng đen
đổ bóng cháy đỏ
biến loài người đi bốn chân
hai tay hóa miệng tru
vòng hoa dấu tích
loài vượn hú chơi nhau tìm đàn
Sài Gòn 3.10.2014