Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

trầm mặc cuối năm 

 

đứa vung vít choáng váng

đứa ê a kệch cỡm

còn nhớ ngày nào

khi ráng chiều đổ dài miên man theo dòng mặc khải

người nằm im lơ đãng chờ đợi bí tích sau cùng

người đi lặng lẽ - Lê Thánh Thư

Người đi lặng lẽ", tranh Lê Thánh Thư

 

từng giọt từng giọt mưa long lanh

chậm chạp len lỏi từ khóe mắt ngây dại

chút son phấn chấm phá rồi cũng nhạt nhòa

đâu đây người bấu víu giữ chặt phút giây

nghe trăm năm vỡ vụn

 

trong giấc mơ hữu cơ huyễn hoặc

có ngực trau chuốt có mông nõn nà

ngự trên ngôi cao

mượt mà thơm phức

ngày hng đông dậy mùi phồn thực

 

và tiếng hát đồng vọng từ đám mây bạc màu

khi tôi xếp lại những con chữ dằng dặc vàng ố  ̶ ̶ ̶ 

cái bóng ngày qua nhẩn nha trên dòng vô thức

góp nhặt ảo giác

giăng mắc mù sương

lẩn trốn trong bức tranh tường đầu ngõ

 

hôm nay tôi với tay chụp bắt cái bóng lung linh

giữa cơn ho khan khàn đục

cuối năm đến không cảnh báo  ̶ ̶ ̶  như con chó mù

còn ai lang thang lặn ngụp trên dòng nước lợ?

một thuở như thế  

1.

có một thời bầu khí quyển mịt mù

khói xe khói thuốc lá khói hỏa châu

con chim hồng vật vã đập cánh từng chập

mất điểm mốc mất định vị

ngã sấp mặt trên sân thượng

sáng ngày tỉnh ra tất cả đêm qua là ảo giác

kể cả lũ bạn quây quần trầm ngâm

bên ly cafe cận giờ giới nghiêm

 

2.

nằm trên bãi cát dọc theo xa lộ

dưới ánh đèn hiu hắt trải dài mút mắt

khoanh tay dựa vào bóng mình

nghe sóng xô từng lớp rào rạc đêm dài

một thuở nhắm mắt nhảy qua đường ray

lênh đênh trong hơi thở

nhẹ nhõm trên đường bay

và đáp sấp mặt trên bãi rong biển tanh nồng

 

3.

bạn ngồi cúi đầu mơ màng kể

những con người trên những con đường

người đầu đường vẫy tay tạm biệt

người cuối đường vẫy tay vĩnh biệt

người bên đường ném đá dấu tay

người chung đường trở mặt vênh váo

những con đường và những con người

như thế như thế

 

4.

có những vòng tròn và có những vòng méo

có đêm có ngày thờ ơ với nghịch cảnh

nhởn nhơ bên đời sống vội lưu vết tích ố vàng

chen lấn xô đẩy giành giật trong mùi mục rữa

khi giấc mơ hiện đại bất ngờ đào thoát

(không phông hình không nhạc nền)

diễn viên ngơ ngác quên mất tên mình in đậm sau lưng

khán giả khẩn trương vỗ tay theo dấu hiệu phù phép

và như thế như thế. 

im lặng và nín thở

                                                ( ̶ ̶  gởi người tử tế)

 

 

nhắm mắt cắm đầu vào ngõ này

đi như chạy suốt quãng đường dài

phó mặc cho rủi may

im lặng và nín thở

trò chơi bất cẩn bất cần

giữa lòng bóng tối ôm trùm tường rêu ám khói

 

ngày lại ngày qua nơi đây

người người rút kinh nghiệm không ngưng nghỉ

nghĩa là thất bại hầu như liên tục

lẩn trốn trách nhiệm  ̶ ̶ ̶ 

ồ thì có dịp làm lại để thêm kinh nghiệm  ̶ ̶ ̶ 

anh bảy anh ba ơi:

có phải đây là thời mạt vận tôn vinh sự bất cập bất tài? 

 

đập vỡ mắc xích vô hình

phủi tay bỏ lại sau lưng

về lục nồi ăn tô cơm nguội

với mớ rau luộc chấm nước mắm tỏi ớt

một thoáng bùi ngùi chảy nước mắt  ̶ ̶ ̶  

không còn phải im lặng và nín thở

và đây không là giấc mơ lặp đi lặp lại

vui quá là vui! 


cảm ơn

 

 

người quỳ bên vô thức bỏ ngỏ

mải miết đếm sao trời

trong giấc mơ nhiều điệp khúc kỳ bí

thẩm thấu tiếng rên

khắc khoải theo nhịp chuông gió lung linh

 

lênh đênh trên dòng chảy hữu cơ bất tận

có mắt mơ màng

có môi mọng đỏ

có ngực nõn nà

ngự trên vòm cao

rực rỡ tươi mát mượt mà

không chút tì vết

 

và khi đêm dần tàn

ký ức vật vã lên xuống tầng cao

ôm mặt chờ tia sáng mong manh buổi rạng đông

chờ một ngày mới bươn bả lay động đánh thức

nỗi thống khổ đã ăn tận vào xương

ngổn ngang trong nhịp thở đứt ruột

có ai nhớ ngày mặt trời nồng nàn lên ngôi?

 

người quỳ từ nửa khuya suốt ban mai

cảm ơn thượng đế

cảm ơn đời

cảm ơn người

cảm ơn cả lũ đười ươi. 

 

Quảng Tánh Trần Cầm

Comments are closed.