Thơ Xàm Cú

Nguyễn Viện

Ng Viện

2

Một chút tôi trượt xuống

Hố thẳm em xả lũ

Lú lù tôi buông xuôi

3

Từ bữa em nguyệt tận

Kách mệnh băng vệ sinh

Dòng kinh thơm độ lượng

4

Một lần tôi đứng đái

Cả ngàn thu vỡ bọng

Hồn vía mờ hơi sương

6

Trên đồi hôm hái chè

Thằng phải gió đè em

Ngộ độc trời xanh thẳm

7

Sen em, nụ hay búp

Cũng là hương đất trời

Tôi theo nẻo ma chơi

8

Một chút sương đầu lưỡi

Tan vào dòng máu điên

Tinh trùng tôi vật vã

9

Tôi nhặt một viên đá

Ở nơi Phật sinh ra

Biết Phật chưa giải thoát

10

Tôi về theo bóng tối

Ôm một góc trời xanh

Giấc mơ tràn tinh dịch

12

Một tôi đã đi tu

Một tôi bị bỏ tù

Một tôi bày trong tủ

(rất ư là ưu tú

âm mưu làm lãnh tụ)

13

Xuống phố cà phê chiều

nhìn mưa, gái và gú

vi vu vội vã vú

14

Sự ẩn mật của đêm

tôi nói bằng im lặng

cửa mình em rộng mở

15

Một cơn mưa vừa chết

giữa khe, tôi mắc nghẹn

bến bờ của hư vô

16

Một nỗi tôi, một nỗi

chiêm bao nằm chết, giữa

khôn lường gái xinh

17

Ôm em từ phía sau

bàn tay tôi sương khói

tan dần vào lũng sâu

19

Cây giông bão và tôi

bùng lên sấm chớp. Em

ngự tòa sen nín thở

20

Một ngàn lần tôi đạp

đất ngàn năm văn hiến

bốn ngàn lần em ứa

22

Không phải tôi dựng đứng

bên bãi bờ em mở

hoang sơ một linh hồn

23

Không phải tôi tắt thở

một chiều em bát ngát

trần truồng trên núi cao

24

Tôi về hôn mặt đất

cửa mình em nhu mì

ấp ủ tôi mù mưa

25

Em khép lại đôi chân

mộ phần tôi che giấu

mờ mịt phía chân trời

26

Tôi thèm em như thèm

phở. Một hôm bụng đói

thèm phở như thèm em

27

Và ở nơi tôi đến

trong hẻm em mùi hèm

lập ngôn về im lặng

30

Lưng chừng núi và biển

cửa mình em hé lộ

giấc mơ tôi cụt lưỡi

2017

N.V.

Comments are closed.